Chia sẻ từ một blogger trên mạng xã hội đang thu hút sự quan tâm của nhiều người, đặc biệt là những ai có bố mẹ tương tự.
Nội dung chính
Chi tiêu là một vấn đề mà ai cũng phải đối mặt, và tôi cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy lo lắng hơn về cách mà bố tôi quản lý tài chính của mình.
Mỗi tháng, khi lương hưu 5.500 NDT (khoảng 20 triệu đồng) được chuyển vào tài khoản, bố tôi lại bắt đầu hành trình phân bổ số tiền ấy theo cách riêng của mình. Dù cuối tháng, tài khoản của ông thường chỉ còn lại vài đồng lẻ, nhưng trong mắt ông, những khoản chi đó đều có lý do chính đáng.
Khi nghe bố giải thích về 5 điều mà ông thường đầu tư nhiều tiền, tôi cũng không thể tìm ra lý do nào để thuyết phục ông tiết kiệm hơn.
1. Hỗ trợ con cái mà không cần yêu cầu
Bố tôi luôn nói: “Tiền bạc không có nghĩa lý gì nếu gia đình không hạnh phúc.” Đối với ông, gia đình là trung tâm của mọi quyết định, và lương hưu của ông là công cụ để duy trì sự ấm áp trong gia đình. Ông không ngần ngại chi tiền để hỗ trợ con cháu, từ việc đóng học phí cho cháu nhỏ đến việc mua sắm cho chị tôi một chiếc máy giặt mới khi chị gặp khó khăn với máy cũ. Thậm chí, khi tôi gặp khó khăn tài chính, bố cũng lặng lẽ chuyển khoản mà không cần tôi phải nhắc nhở.
Không chỉ dừng lại ở vật chất, bố còn đầu tư vào những khoảnh khắc quý giá bên gia đình. Mỗi dịp cuối tuần, ông thường tổ chức những bữa cơm gia đình, nơi mọi người quây quần bên mâm cơm đầy ắp món ăn do mẹ nấu. Ông không tiếc tiền mua những nguyên liệu tươi ngon, mặc dù mẹ thường phàn nàn rằng “phí tiền”. Đối với bố, những giây phút bên nhau là vô giá, và ông sẵn sàng để tài khoản trống rỗng để đổi lấy tiếng cười trong nhà.
(Ảnh minh hoạ)
2. Sở thích câu cá và sưu tầm đồ cũ
Bố tôi là một người đàn ông với những đam mê giản dị nhưng mãnh liệt. Từ khi nghỉ hưu, ông tìm thấy niềm vui trong việc câu cá và sưu tầm những món đồ cổ. Tôi còn nhớ những buổi sáng sớm, bố tỉ mỉ kiểm tra bộ cần câu mới mua, ánh mắt ông sáng lên như một đứa trẻ. “Cái cần này rất chất lượng, con ạ, mua ở tận Hà Nội gửi về” – bố tự hào khoe. Giá của nó lên đến hàng triệu đồng.
Không chỉ dừng lại ở đó, bố còn có một góc nhỏ trong nhà để trưng bày bộ sưu tập đồ cổ: những chiếc đồng hồ cổ, radio thời bao cấp hay những chiếc bút máy mà ông đã săn lùng từ các phiên chợ đồ cũ. Khi tôi hỏi: “Sao bố không để dành tiền mà cứ mua những thứ này?”, bố chỉ cười: “Mày hay nhỉ? Bố sống được mấy nỗi nữa đâu. Mua có mấy cái này mà cũng bị cản nữa”.
3. Dễ bị thuyết phục bởi lời giới thiệu
Bố tôi có thói quen kỳ lạ là dễ bị thuyết phục bởi những lời giới thiệu đầy nhiệt huyết, dù đôi khi chúng không thực sự đáng tin. Ông thường đầu tư vào những dự án hay cơ hội mà bạn bè, hàng xóm hay thậm chí người quen xa lắc gợi ý. Từ việc góp vốn vào một mô hình trồng cây cảnh “chắc chắn sinh lời”, đến việc mua cổ phiếu của một công ty khởi nghiệp mà ông hàng xóm thề thốt là tương lai của ngành công nghệ, bố luôn hào hứng tham gia. “Người ta nói có lý lắm, con ạ, bỏ lỡ là tiếc cả đời,” bố giải thích, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
Tuy nhiên, không phải lúc nào những khoản đầu tư này cũng mang lại kết quả tốt. Có lần, bố mất cả chục triệu cho một dự án nuôi cá cảnh mà cuối cùng chỉ còn lại vài con cá bơi ngắc ngoải trong bể. Dù tiếc nuối, nhưng bố vẫn không rút ra bài học nào. Gần đây, tôi lại thấy bố nghiên cứu cách trồng loại hoa mới với người đồng nghiệp cũ.
(Ảnh minh hoạ)
4. Tin tưởng vào hàng hóa giá rẻ
Tuổi tác không khiến bố tôi miễn nhiễm với sức hút của các quảng cáo trên mạng. Ông thường xuyên lướt điện thoại và bị cuốn vào những bài đăng quảng cáo về thực phẩm chức năng, máy massage hay các thiết bị “thần kỳ” hứa hẹn cải thiện sức khỏe. Từ chai nước uống collagen “trẻ hóa làn da” cho mẹ đến chiếc đai lưng “chữa đau mỏi thần tốc”, bố sẵn sàng chi tiền mà không kiểm tra kỹ nguồn gốc sản phẩm. “Bố thấy anh diễn viên kia quen mặt lắm quảng cáo, chắc chắn tốt,” bố nói, tay cầm hộp thực phẩm bổ sung khớp vừa đặt từ một trang thương mại điện tử.
Mẹ tôi thường phàn nàn vì những món đồ ấy thường không hiệu quả như quảng cáo. Thậm chí có lần bố mua phải một lọ thuốc bổ không rõ thành phần, phải vứt đi sau khi bác sĩ cảnh báo, nhưng đến giờ bố vẫn chưa từ bỏ thói quen này.
5. Tổ chức tiệc tùng để kết nối bạn bè
Bố tôi là một người sống tình cảm và ông rất trân trọng những mối quan hệ đã gắn bó qua nhiều năm. Mỗi tháng, ông thường tổ chức những buổi gặp mặt với bạn bè, đồng nghiệp cũ. Trong mắt ông, những bữa ăn ấy không chỉ là cơ hội để ôn lại kỷ niệm mà còn là dịp để bố chia sẻ niềm vui, nỗi buồn của tuổi già.
Tuy nhiên, thực tế là chỉ có bố tôi làm như vậy, còn nhiều người bạn, họ hàng xa, đồng nghiệp cũ chỉ đến ăn mà chưa từng mời bố hay đi lại bất cứ thứ gì. Khi tôi nói về điều này, bố lại xua tay: “Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng thời gian bên nhau thì không”.
Các bạn nghĩ sao về cách chi tiêu của bố tôi? Nếu có ý kiến nào để thuyết phục bố tôi thay đổi, hãy cho tôi biết nhé!
(Nguồn: Baidu)