Không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, tôi lại cảm thấy như mình trở thành người ngoài trong chính gia đình của con trai mình.
Nội dung chính
Khám phá bí mật con trai mua nhà cho bố mẹ vợ
Con trai tôi và con dâu đã kết hôn sau một thời gian dài yêu nhau. Ngày đầu tiên con trai đưa con dâu về ra mắt, tôi không hề phản đối, mặc dù trong lòng có chút lo lắng. Gia đình con dâu sống ở vùng quê nghèo, bố mẹ chỉ làm công nhân, và con dâu là con gái duy nhất trong nhà. Tôi lo rằng con trai sẽ phải gánh vác thêm nhiều trách nhiệm từ gia đình vợ. Tuy nhiên, vì thấy con trai yêu thương con bé thật lòng, vợ chồng tôi đã đồng ý cho hai con kết hôn, thậm chí còn chuẩn bị sính lễ và hỗ trợ con trai mua nhà, xe cộ, chỉ mong chúng có cuộc sống hạnh phúc.
Trong suốt mười năm qua, cuộc sống của con trai và con dâu khá êm ấm. Họ thường xuyên đưa cháu nội về thăm ông bà, và chúng tôi chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống của họ. Nhưng một ngày nọ, tôi tình cờ phát hiện một bí mật khiến tôi cảm thấy nặng lòng.
Phát hiện con trai âm thầm mua nhà cho bố mẹ vợ.
Khi con trai ưu ái gia đình vợ
Vào một buổi cuối tuần, như thường lệ, con trai và con dâu đưa cháu nội về ăn cơm. Tôi đã chuẩn bị những món ăn ngon nhất, mong muốn có một bữa ăn đầm ấm. Nhưng sau khi ăn xong, con dâu lại thúc giục con trai: “Đi thôi anh, bố mẹ em đang đợi. Tối nay bố mẹ em làm một bàn đồ ăn, về muộn sẽ tắc đường.”
Tôi cảm thấy bất ngờ: “Bố mẹ con lên thành phố từ bao giờ mà không thông báo cho bố mẹ một tiếng?”
Con dâu ấp úng nói rằng bố mẹ mới lên và vội vàng xin phép ra về. Tôi cảm thấy lạ nhưng không tiện hỏi thêm.
Ngày hôm sau, tôi và chồng mang ít hoa quả và sữa đến thăm ông bà thông gia. Tuy nhiên, khi bước vào, tôi không thấy bóng dáng ông bà đâu. Hỏi con trai thì nó bảo con dâu đưa cháu đi trung tâm thương mại. Khi hỏi về ông bà thông gia, con trai nói họ đã về nhà. Nghe vậy, tôi cảm thấy hơi bất ngờ nhưng không muốn hỏi thêm.
Mãi đến cuối tuần sau, khi tôi tình cờ nói chuyện với cháu trai, mọi chuyện mới được làm sáng tỏ.
Sự thật được phơi bày
Cuối tuần đó, khi cháu đến chơi, tôi hỏi: “Tuần trước mẹ con đưa con đi siêu thị hả, có đi chơi đâu nữa không?”
Câu trả lời của cháu khiến tôi bất ngờ: “Chỉ đi siêu thị mua ít đồ ăn rồi về nhà bà ngoại ăn cơm thôi ạ.” Tôi sững người, vội hỏi: “Ông bà ngoại con ở đâu, sao lại về nhà bà ngoại ăn cơm?” Cháu hồn nhiên đáp: “Ông bà ở khu chung cư bên cạnh nhà con, bố mẹ con mua nhà rồi đón ông bà ở quê lên.” Tôi lại càng sững người, từ khi kết hôn, con dâu đã xin ở nhà nội trợ chăm sóc cháu, con trai tôi trở thành trụ cột kinh tế.
Gia đình con dâu vốn khó khăn, ông bà thông gia xuất thân từ nông dân, dù có đi làm công nhân nhưng chắc chắn không đủ tiền mua nhà. Vậy nên, người bỏ tiền mua nhà cho ông bà thông gia chính là con trai tôi.
Tôi vội vàng kể lại chuyện này cho chồng nghe, miệng không ngừng trách móc con trai bất hiếu, khiến tôi thất vọng. Chồng tôi cũng có chút thất vọng, nói rằng việc con trai giấu giếm như vậy là không đúng. Tôi càng nghĩ càng tức giận, định bụng sẽ đưa cháu đến gặp con trai và con dâu để hỏi cho ra nhẽ thì chồng lại ngăn tôi lại, nói: “Đừng đi, hãy bình tĩnh, nghe con nói đã! Nếu em làm ầm lên, mọi chuyện sẽ không vui vẻ nữa.” Tôi lập tức phản bác: “Có gì mà vui với không vui, người không vui nhất là tôi. Chưa nói gì khác, nó đã hiếu kính bố mẹ vợ hơn cả bố mẹ mình rồi. Năm ngoái mua nhà, năm nay dọn vào ở mà không nói với chúng ta một tiếng, rốt cuộc nó là con trai mình hay con trai nhà người ta?”
Chồng tôi phải hết sức xoa dịu, tôi mới tạm thời không làm ầm mọi chuyện lên.
Ảnh minh họa
Giải thích của con trai khiến tôi suy nghĩ lại
Vài ngày sau, con trai và con dâu mang quà đến thăm, thái độ của họ có chút khác thường. Tôi giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không đón tiếp niềm nở như mọi khi. Dường như nhận ra điều đó, con dâu chủ động vào bếp giúp tôi và khẽ nói:
“Mẹ, con xin lỗi vì vợ chồng con chưa nói sớm. Thực ra, bố mẹ con đã già, không còn làm ruộng được nữa. Con không muốn họ phải ở quê một mình nên mới đón lên đây. Mua nhà cũng là để bố mẹ con có chỗ ở ổn định.”
Tôi vẫn im lặng. Con trai thấy vậy bèn kéo tôi vào phòng riêng, giải thích:
“Mẹ, con biết giấu mẹ là sai. Nhưng thực ra nhà đó vợ chồng con chỉ trả trước tiền cọc, còn tiền trả góp ngân hàng hàng tháng là do bố mẹ bên đó tự xoay sở bằng việc bán hàng rong ở chợ đêm. Mẹ nghĩ mà xem, nếu thuê nhà thì tiền cũng mất mà chẳng để lại được gì, chi bằng mua một căn hộ nhỏ để ông bà ổn định lại gần con cháu.”
Tôi dần nguôi ngoai, nhưng vẫn cảm thấy chạnh lòng. Con trai như hiểu được suy nghĩ của tôi, liền nắm tay tôi, nói nhẹ nhàng: “Mẹ, ông bà ngoại cũng thống nhất sẽ để nhà cho cháu trai mẹ đứng tên. Ông bà bên đó cũng ngại bên mình nên chưa dám mở lời. Mẹ đừng giận bọn con nữa, con biết ơn bố mẹ nhiều lắm. Nhưng Tiểu Lệ cũng là vợ con, con không thể không nghĩ đến cô ấy và bố mẹ cô ấy được.”
Những lời của con trai khiến tôi không thể nói thêm gì. Đúng là tôi đã giận dỗi vô lý. Bố mẹ nào cũng mong con cái hiếu thuận, nhưng hiếu thuận không chỉ giới hạn trong gia đình ruột thịt. Tôi chợt nhận ra rằng, con trai mình không bất hiếu, chỉ là nó đã trưởng thành và biết suy nghĩ hơn mà thôi.
Ảnh minh họa
Tôi thở dài, xoa đầu con trai như khi nó còn nhỏ: “Được rồi, mẹ không giận nữa. Nhưng lần sau có chuyện gì cũng phải nói với mẹ, đừng giấu giếm nữa.”
Con trai vui vẻ ôm lấy tôi rồi ríu rít cảm ơn.
Nhìn con trai trưởng thành, biết lo lắng cho gia đình, tôi bỗng thấy nhẹ lòng. May mắn thay, tôi đã nghe theo lời chồng, không làm ầm lên. Nếu không, có lẽ gia đình tôi đã mất đi sự hòa thuận mà chúng tôi luôn trân trọng.
(NetEase)