Cuộc sống đôi khi đưa chúng ta vào những tình huống bất ngờ, khiến ta phải đối diện với những ký ức đau thương. Một buổi chiều, khi tôi đang thưởng thức bát phở nóng hổi tại một quán ăn mới mở, tôi đã gặp lại người đàn ông mà mình từng rất hận. Đó là bố tôi, người đã rời bỏ gia đình và để lại những vết thương lòng không thể nào xóa nhòa.
Những biến cố trong quá khứ
Hồi tôi học lớp 8, gia đình tôi đã trải qua một cú sốc lớn khi bố tôi quyết định ra đi cùng một người phụ nữ khác. Cuộc sống của chị em tôi bị đảo lộn hoàn toàn. Từ một gia đình hạnh phúc, chúng tôi trở thành những đứa trẻ phải đối mặt với nỗi đau và sự thiếu thốn. Mẹ tôi, một người phụ nữ mạnh mẽ, đã phải gồng gánh mọi thứ để nuôi dưỡng chúng tôi. Bà không chỉ là người mẹ, mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc, khuyến khích chúng tôi học hành và phấn đấu để không phụ lòng bà.
Hành trình trưởng thành
Thời gian trôi qua, chị em tôi đã trưởng thành và có những công việc ổn định. Tôi hiện đang làm việc trong lĩnh vực công nghệ thông tin tại một công ty nước ngoài, trong khi em gái tôi đã trở thành bác sĩ. Chúng tôi đã cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới, khang trang và đầy đủ hơn, không còn phải sống trong nỗi lo lắng như trước. Mẹ tôi giờ đây không còn phải vất vả như trước, khi chúng tôi đã có thể tự lo cho bản thân và hỗ trợ bà.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Ba tháng trước, bố tôi bất ngờ tìm về. Chúng tôi nghe tin ông đã bị vợ đánh đuổi và phải sống trong cảnh khó khăn. Dù có chút đồng cảm, nhưng sự giận dữ trong lòng tôi vẫn không thể nguôi ngoai. Ông đã bỏ rơi chúng tôi suốt hơn 20 năm, giờ đây lại quay về với những lời xin lỗi. Mẹ tôi, với tấm lòng bao dung, đã khuyên chúng tôi cho ông một cơ hội, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận.
Những giây phút xúc động
Hôm qua, khi tôi đến quán phở, tôi đã thấy ông ấy đang cặm cụi rửa bát. Cảnh tượng ấy khiến tôi sững sờ. Ông đã gầy yếu hơn rất nhiều so với lần cuối tôi gặp. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một nỗi ân hận trào dâng. Tôi đã từng rất hận ông, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy ông sống trong cảnh khổ cực, tôi không thể không cảm thấy xót xa. Mẹ tôi đã đúng khi nói rằng nhà chúng tôi vẫn còn chỗ cho ông, nhưng lòng tôi vẫn còn nhiều mâu thuẫn. Tôi có nên bàn với em gái về việc cho ông về sống cùng mẹ không? Hay tôi vẫn nên giữ vững lập trường của mình?