Gia đình có ba anh em trai: Con trưởng bị bố mẹ loại khỏi di chúc, lý do nhỏ nhưng gây tổn thương sâu sắc

Trong một gia đình truyền thống, con trưởng thường được xem là người gánh vác trọng trách lớn lao, không chỉ trong việc thờ cúng tổ tiên mà còn trong việc quản lý tài sản của gia đình. Tuy nhiên, câu chuyện của gia đình tôi lại diễn ra theo một cách hoàn toàn khác, khi con trưởng bỗng dưng bị bố mẹ gạch tên khỏi di chúc, khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng.

Bố mẹ chồng tôi là những người sống giản dị, không quá giàu có nhưng cũng sở hữu một số tài sản như hai mảnh đất và một cửa hàng nhỏ cho thuê. Đối với nhiều người, đó là một gia sản đáng giá, nhưng trong mắt của con trưởng, điều này lại trở thành nỗi đau khi không được ghi tên trong di chúc.

Ngày mà bố chồng tôi triệu tập cả ba anh em về nhà để thông báo về di chúc, không ai có thể ngờ rằng đó lại là một khoảnh khắc định mệnh. Ông cầm tờ giấy đánh máy, đọc từng dòng một cách thản nhiên: “Cửa hàng này, bố cho chú Huấn. Mảnh đất 130m2 cho Đạt, còn mảnh 90m2 cho Huấn”. Khi nghe đến đây, tôi vẫn nghĩ rằng phần của chồng mình sẽ được nhắc đến sau cùng, nhưng không, tên anh hoàn toàn không xuất hiện.

Chồng tôi, một người luôn mạnh mẽ, bỗng chốc trở nên tê liệt, không thể tin vào những gì vừa nghe. Anh hỏi lại với giọng run rẩy: “Còn con thì sao?”. Bố chồng tôi chỉ bình thản đáp: “Bố không chia phần cho con. Con đã không nghe lời, sống vô tâm, làm bố mẹ thất vọng từ lâu”. Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim anh.

Nhìn chồng mình, tôi thấy anh siết chặt tay, môi mím lại đến bật máu. Tôi hiểu rằng từ nhỏ, anh đã là đứa trẻ ương bướng, không chịu nghe lời bố mẹ. Dù được định hướng học hành để có một công việc ổn định, anh lại chọn con đường riêng, lên thành phố học nghề và lập nghiệp. Có lẽ, chính sự khác biệt trong lối sống đã khiến bố mẹ anh không hài lòng.

Quyết định của bố chồng tôi khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Làm sao có thể tước bỏ quyền thừa kế của con trưởng một cách dứt khoát như vậy? Ngày hôm đó, chồng tôi đã không kiềm chế được cơn giận, đập mạnh tay xuống bàn và tuyên bố: “Nếu bố không coi con là con, thì đừng trách con không coi ai là anh em”. Anh quay lưng rời khỏi nhà, để lại bố mẹ và các em trong sự bàng hoàng.

Từ đó, không khí trong gia đình trở nên căng thẳng. Chồng tôi không còn muốn liên lạc với bố mẹ, mọi cuộc gọi hay tin nhắn đều bị phớt lờ. Tôi đứng giữa, không biết phải làm gì để hòa giải. Một phần tôi hiểu nỗi uất ức của chồng, nhưng một phần cũng mong anh có thể hạ bớt cái tôi để tìm lại mối quan hệ với gia đình.

Có lần, tôi gợi ý: “Hay anh về quê thăm bố mẹ, có thể họ đang chờ anh tỏ ra hối lỗi để chia lại phần”. Nhưng chồng tôi chỉ gằn giọng: “Em muốn anh hèn đến thế à? Nếu bố mẹ coi trọng ai thì sống với người đó đi, anh không cần”. Dù vậy, tôi biết rằng lòng anh đang đau đớn, khi bị chính gia đình ruồng bỏ.

Những ngày sau đó, không khí trong nhà nặng nề như có đám tang. Chồng tôi ít nói, bữa cơm trở nên im lặng và đầy ắp sự giận dữ. Tôi chỉ biết lặng lẽ bên cạnh, không dám khuyên can thêm. Tôi tự hỏi, giữa chữ hiếu và lòng tự trọng, giữa gia đình và danh dự, chồng tôi sẽ chọn điều gì trong tương lai?

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.