Đám cưới của con trai là một sự kiện trọng đại, nhưng không phải ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui trọn vẹn. Là một người mẹ đơn thân, tôi đã dành cả cuộc đời để nuôi nấng con trai bằng những gì ít ỏi nhất. Tôi chưa bao giờ mơ ước về một đám cưới xa hoa, chỉ mong sao con có được hạnh phúc giản dị bên người mình yêu.
Những nỗi niềm của một người mẹ
Trong suốt quá trình chuẩn bị cho đám cưới, tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc. Đám cưới diễn ra ở thành phố lớn, nơi gia đình nhà gái có điều kiện kinh tế tốt. Tôi chỉ có thể lặng lẽ đứng bên lề, không có quyền quyết định hay tham gia vào các khâu tổ chức. Tôi tự nhủ rằng, miễn là con trai tôi hạnh phúc, tôi sẽ không phàn nàn.
Phong bì 100 triệu và nỗi đau thầm lặng
Với tất cả tình yêu thương, tôi đã dành dụm được 100 triệu đồng, số tiền mà tôi đã tích cóp trong nhiều năm. Tôi cẩn thận gói ghém nó trong một phong bì đỏ, mang theo trong ngày cưới. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho con trai trong ngày trọng đại này.
Trong bữa tiệc, tôi ngồi ở một góc khuất, không ai để ý đến sự hiện diện của tôi. Khi tôi đưa phong bì cho mẹ nhà gái, bà ấy chỉ liếc nhìn rồi không thèm nói một lời nào. Cảm giác tủi thân và cô đơn tràn ngập trong lòng tôi.
Cú sốc từ những lời nói vô tình
Ngay sau khi tiệc kết thúc, tôi nghe thấy những tiếng cười nói từ phía hậu trường. Một số người trong gia đình nhà gái đã chế giễu phong bì của tôi, khiến tôi cảm thấy như bị đâm một nhát dao vào tim. Tôi không thể tin rằng mình lại bị xem thường đến vậy.
Những ngày tháng sau đám cưới
Về nhà, tôi không thể chợp mắt. Con trai tôi chỉ nhắn tin cảm ơn mà không hề nhắc đến số tiền tôi đã tặng. Một tuần sau, tôi tình cờ gặp một người quen làm việc tại nhà hàng, và chị ấy cho biết phong bì của tôi đã bị vứt vào sọt rác. Cảm giác xót xa và nhục nhã ập đến, nhưng tôi chỉ có thể tự an ủi rằng con trai vẫn cần tôi.
Cuộc sống sau đám cưới
Kể từ đó, tôi quyết định không lên thành phố, không tham gia vào các dịp lễ tết hay giỗ chạp. Tôi không trách con trai, có lẽ nó chưa đủ mạnh mẽ để đứng lên bảo vệ mẹ trong một thế giới mà nó đã chọn. Tôi chỉ buồn vì đã hy vọng rằng tình yêu của tôi sẽ được đền đáp bằng một chỗ đứng trong trái tim con.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, khi con cái lớn lên, họ có thể quên đi những hy sinh của cha mẹ, và mẹ đôi khi chỉ còn là một người dưng trong cuộc sống của họ.