Giúp việc lau ảnh cưới của tôi và bí mật bất ngờ đằng sau

Trong cuộc sống hôn nhân, đôi khi những điều tưởng chừng như bình thường lại ẩn chứa những bí mật sâu sắc. Tôi không phải là người hay ghen tuông, nhưng gần đây, tôi cảm thấy một nỗi lo lắng không thể lý giải mỗi khi nhìn thấy cô Hạnh, người giúp việc mà vợ chồng tôi mới thuê.

Cô Hạnh không phải là người trẻ trung hay xinh đẹp nổi bật, nhưng lại có tác phong làm việc rất chỉn chu và sạch sẽ. Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là mỗi khi lau dọn phòng khách, cô ấy thường dừng lại rất lâu trước khung ảnh cưới của chúng tôi. Đôi khi, tôi còn thấy ánh mắt cô ấy đỏ hoe như vừa khóc.

Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. Liệu cô ấy có tình cảm với chồng tôi không? Hay cô ấy cảm thấy tủi thân khi nhìn vào bức ảnh cưới của tôi, trong khi cô ấy không có được tình yêu đó?

Tôi đã chia sẻ những lo lắng này với chồng, nhưng anh chỉ cười và cho rằng tôi đang nghĩ quá xa. Anh nói rằng việc có người lau dọn ảnh cưới là điều tốt, không có gì phải lo lắng. Tuy nhiên, cảm giác bất an vẫn không rời bỏ tôi, và tôi tin rằng linh cảm của phụ nữ thường rất chính xác.

Vào một ngày, khi cô Hạnh về quê, tôi quyết định dọn dẹp nhà cửa. Khi đến khung ảnh cưới, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi mở khung ảnh ra và không thể tin vào mắt mình. Đằng sau bức ảnh cưới của chúng tôi là một bức ảnh nhỏ hơn, có chồng tôi đứng bên một cô gái khác, không phải tôi và cũng không phải cô Hạnh.

Tim tôi đập mạnh khi nhận ra sự thật. Cô Hạnh đã phát hiện ra bí mật này và có vẻ như cô ấy rất sợ hãi khi bị phát hiện. Tôi đã chất vấn chồng ngay tối hôm đó với tất cả bằng chứng trong tay. Anh không phủ nhận, chỉ im lặng một lúc lâu rồi thừa nhận rằng đó là người yêu cũ của anh, người đã mất trong một tai nạn.

Tôi cảm thấy như thế giới sụp đổ. Anh giải thích rằng bức ảnh đó là kỷ niệm duy nhất còn lại, nhưng việc cô Hạnh, chị gái của người yêu cũ, lại làm việc cho chúng tôi đã vô tình mang đến rắc rối cho cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.

Không có sự phản bội hay ngoại tình, chỉ là một nỗi đau mà tôi chưa từng biết đến. Tôi đã nghĩ đến việc đuổi cô Hạnh, nhưng lại không nỡ. Là một người phụ nữ, tôi hiểu cảm giác giữ lại những kỷ niệm về người đã khuất.

Tôi quyết định cất bức ảnh vào một hộp riêng, không phải vì ghen tuông, mà vì tôi cảm thấy ký ức nên được giữ ở nơi riêng tư, không phải giữa phòng khách. Chồng tôi không nói gì, chỉ nắm tay tôi thật chặt. Còn cô Hạnh, có lẽ đã nhận ra điều gì đó, nên không hỏi về bức ảnh, vẫn lặng lẽ làm việc.

Tôi đang phân vân không biết có nên cho cô ấy nghỉ việc hay không. Dù tôi chọn cách bao dung với người đã khuất, nhưng lòng tôi vẫn còn chút gợn. Tôi không biết phải làm gì để giải quyết tình huống này một cách trọn vẹn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.