Đặng Thùy Trâm và cuốn nhật ký thứ ba: Nỗi nhớ trong tình yêu

Cuộc sống trong thời chiến luôn đầy rẫy những nỗi đau và sự chia ly. Đặng Thùy Trâm, một bác sĩ trẻ, đã gửi gắm những cảm xúc sâu sắc của mình qua những trang nhật ký, nơi cô bộc lộ nỗi nhớ nhung dành cho người yêu trong bối cảnh chiến tranh khốc liệt.

Nhật ký của Đặng Thùy Trâm, được công bố gần đây, đã mở ra một góc nhìn mới về mối tình của cô với một chiến sĩ, người đã trở thành động lực để cô quyết định xung phong ra chiến trường. Những dòng chữ trong nhật ký, được viết từ tháng 10 năm 1965 đến tháng 12 năm 1966, không chỉ là những ghi chép cá nhân mà còn là những tâm tư, tình cảm chân thành của một người con gái đang yêu.

21/X

Những dòng chữ đầu tiên trong nhật ký thể hiện nỗi nhớ thương da diết. Cô viết về hình ảnh người yêu đang hành quân giữa núi rừng, và trong lòng cô, nỗi nhớ cứ âm thầm cháy bỏng. Mỗi buổi sáng, khi đi học, cô lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc mà họ đã cùng nhau trải qua. Dù không có người bên cạnh, nhưng những bức thư từ anh vẫn mang lại cho cô niềm vui lớn lao.

Những ngày tháng bình yên trôi qua, nhưng nỗi buồn vẫn hiện hữu. Cô cảm thấy cô đơn khi không có người yêu bên cạnh, và những bữa cơm gia đình trở nên nhạt nhẽo khi thiếu vắng tiếng cười của anh. Cô tự hỏi, liệu có cách nào để xóa nhòa khoảng cách giữa họ?

22/10

Ngày trở về nhà, cô không thấy ai đứng chờ bên cửa. Dù có những người khác, nhưng trong lòng cô chỉ mong mỏi hình bóng của người yêu. Cô cảm nhận được nỗi buồn khi không có anh bên cạnh, và những giấc mơ về một ngày đoàn tụ lại càng trở nên xa vời.

24/10

Cô chứng kiến những cảnh sum họp của những người khác, và nỗi đau trong lòng lại dâng trào. Hạnh phúc của họ khiến cô cảm thấy chua xót, bởi cô cũng khao khát được yêu thương và được sống trong hạnh phúc. Nhưng chiến tranh đã cướp đi điều đó, và cô không thể từ bỏ tình yêu dành cho người lính đã hy sinh vì đất nước.

27/10

Trong những lúc khó khăn, công việc và học tập trở thành liều thuốc giúp cô quên đi nỗi đau. Cô cố gắng tập trung vào việc học, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ về người yêu. Cô tự nhủ rằng, nếu không thể ra chiến trường, thì ít nhất cũng phải sống thật tốt để không phụ lòng anh.

11/11

Ngày 10 tháng 11 luôn là một ngày đặc biệt trong lòng cô. Dù đã trải qua bảy năm, nhưng ký ức về ngày này vẫn luôn sống mãi trong tâm trí cô.

14/12

Khi chuyển đến khoa mới, cô cảm thấy hào hứng với công việc chữa bệnh. Những đôi mắt được hồi sinh ánh sáng là động lực lớn lao cho cô. Nhưng trong lòng, cô vẫn băn khoăn về tình yêu của mình. Liệu có phải tình cảm này chỉ là một giấc mơ viển vông?

15/12

Những suy nghĩ về người yêu cứ ám ảnh cô. Cô tự hỏi liệu anh có hiểu được tình cảm của mình hay không. Những câu hỏi không lời đáp cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

12/1/66

Thời gian trôi qua, nhưng nỗi lo âu vẫn không ngừng đeo bám. Cô cảm thấy mình chưa làm được gì nhiều trong học tập, và sự lúng túng của thầy giáo càng khiến cô thêm chán nản. Nhưng bên cạnh đó, những người bạn mới lại mang đến cho cô sự ấm áp và động viên.

Cuối cùng, cô tự nhủ rằng, dù có khó khăn đến đâu, tình yêu chân thành sẽ luôn tồn tại. Cô không bao giờ từ bỏ hy vọng về một ngày đoàn tụ với người yêu, và sẽ luôn chờ đợi anh trở về.

Còn tiếp

(Trích từ cuốn sách Đặng Thùy Trâm và cuốn nhật ký thứ ba)

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.