Bài viết này chia sẻ câu chuyện của một người mẹ đã dành cả cuộc đời để chăm sóc con gái và gia đình, nhưng cuối cùng lại nhận ra sự thật đau lòng về con rể của mình.
Tôi năm nay 63 tuổi, cùng chồng đã nghỉ hưu sau nhiều năm làm công nhân viên chức. Chúng tôi có một cô con gái duy nhất, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Con luôn là niềm tự hào của gia đình, học hành xuất sắc và được mọi người xung quanh yêu mến. Tính cách vui vẻ, hòa đồng của con khiến chúng tôi không bao giờ phải lo lắng về nó.
Con gái tôi đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng và sau khi tốt nghiệp, con đã tìm được việc làm tại một công ty lớn. Tuy nhiên, điều khiến tôi lo lắng nhất lại là chuyện tình cảm của con. Chúng tôi từng hy vọng con sẽ kết hôn với một chàng trai tốt, nhưng con lại có những lựa chọn khác.
Khi con gái tôi thi đỗ đại học, chúng tôi đã mơ về một mối lương duyên tốt đẹp với con trai của hàng xóm, người có gia đình khá giả và có công việc ổn định. Nhưng con gái tôi lại không có cảm giác gì với cậu ấy, và điều này khiến chúng tôi thất vọng.
Cuối cùng, con gái tôi đã yêu một chàng trai có hoàn cảnh khó khăn hơn. Dù chúng tôi đã cố gắng khuyên nhủ, nhưng con vẫn quyết định kết hôn với người mà mình yêu thương. Chúng tôi đã tặng con một số tiền lớn để làm của hồi môn, với hy vọng rằng con sẽ được đối xử tốt hơn trong gia đình mới.
Vào ngày cưới, chúng tôi đã cho con gái một số tiền lớn và một chiếc xe hơi, với mong muốn con sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, sau khi cưới, con rể đã không còn thể hiện sự biết ơn như trước. Thái độ của anh ta dần thay đổi, và tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc trong chính gia đình của con gái.
Sau khi có cháu ngoại, tôi đã quyết định giúp đỡ con gái trong việc chăm sóc cháu. Dù đã nghỉ hưu, tôi vẫn tình nguyện dành thời gian để hỗ trợ con. Nhưng trong suốt thời gian đó, con rể chưa bao giờ thể hiện sự tử tế hay lòng biết ơn đối với tôi.
Vào một ngày đông, tôi bị ngã và phải nhập viện. Con gái tôi đã xin nghỉ làm để chăm sóc tôi, nhưng khi cần sự giúp đỡ từ con rể, anh ta lại từ chối. Điều này khiến tôi cảm thấy rất đau lòng. Trong khi đó, cháu gái tôi đã không ngần ngại đến bên tôi, chăm sóc tôi trong suốt thời gian tôi nằm viện.
Những ngày nằm viện đã giúp tôi nhận ra rằng, dù tôi đã dành nhiều tình cảm và công sức cho gia đình con gái, nhưng con rể vẫn chỉ là một người ngoài. Tôi không thể tiếp tục hy sinh cho một người không biết trân trọng những gì tôi đã làm.
Sau khi xuất viện, tôi đã quyết định không tiếp tục chăm sóc cháu ngoại và không gửi thêm tiền cho gia đình con rể. Tôi nhận ra rằng, tình yêu và sự hy sinh của mình không được đền đáp xứng đáng.
Chia sẻ từ một người mẹ, câu chuyện này là bài học về tình cảm gia đình và sự trân trọng trong mối quan hệ.