Cuộc sống bình yên của tôi bỗng chốc bị xáo trộn khi người yêu cũ của chồng xuất hiện trở lại, khiến mọi thứ tôi từng tin tưởng trở nên lung lay.
Tôi và chồng đã có ba năm hôn nhân hạnh phúc, cùng nhau vượt qua nhiều thử thách. Tôi biết về người yêu cũ của anh qua những câu chuyện mà anh chia sẻ và những bức ảnh cũ mà tôi tình cờ thấy trong điện thoại của anh.
Cô ấy tên là Vy, từng là mối tình đầu của chồng tôi. Họ đã yêu nhau rất sâu đậm, nhưng vì lý do du học, họ đã phải chia tay. Tôi từng nghĩ rằng Vy chỉ là một kỷ niệm trong quá khứ của chồng, nhưng không ngờ một ngày cô ấy lại quay trở lại.
Vào một buổi tối, khi chúng tôi đang cùng nhau xem phim, chồng tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Tôi không để ý nhiều, nhưng tôi cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Anh không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ cất điện thoại vào túi. Cảm giác bất an dâng lên trong tôi.
Những ngày tiếp theo, tôi nhận thấy chồng mình có nhiều biểu hiện lạ. Anh thường xuyên lơ đãng, thỉnh thoảng lại cười một mình khi nhìn vào điện thoại. Anh bắt đầu về nhà muộn hơn và viện lý do công việc. Một lần tình cờ, tôi đã đọc được tin nhắn giữa họ. Vy đã trở lại.
Không thể sống mãi trong sự nghi ngờ, tôi quyết định hỏi chồng: “Người yêu cũ của anh đã về nước đúng không?”
Video đang HOT
Chồng tôi sững người rồi gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy vừa về.”
Tôi hỏi tiếp: “Hai người đã gặp nhau chưa?” Anh do dự một chút rồi trả lời: “Có gặp, nhưng chỉ vì công việc.”
Tôi biết rằng không có công việc nào ở đây cả. Tôi lo lắng rằng sự xuất hiện của Vy sẽ không dễ dàng rời đi. Điều khiến tôi lo lắng nhất không phải là sự hiện diện của cô ấy mà là ánh mắt của chồng khi nhắc đến Vy – ánh mắt mà trước đây anh dành cho tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và tin tưởng chồng, nhưng niềm tin đó dần bị bào mòn khi tôi thấy họ liên tục nhắn tin và gọi điện cho nhau. Mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi cũng trở nên xa cách. Tôi cảm thấy mình như một người khách lạ trong chính ngôi nhà của mình.
Rồi một ngày, tôi bắt gặp chồng và Vy bên nhau. Họ không hề giấu giếm, đi ăn cùng nhau, trao nhau những ánh nhìn tình tứ. Khi lục tìm Facebook của Vy, tôi thấy cô ấy đăng hình ảnh chụp cùng chồng tôi với dòng chữ “My love”. Cảm giác như trời đất sụp đổ.
Tối hôm đó, tôi nấu cơm như thường lệ nhưng lòng tôi trống rỗng. Chồng tôi nhận ra sự khác lạ và hỏi: “Em giận anh sao?” Tôi chỉ cười nhạt và hỏi lại: “Anh xin lỗi vì điều gì? Vì đã gặp lại cô ta hay vì đã lừa dối em?” Anh không trả lời, và tôi biết rằng trong lòng anh, Vy vẫn luôn hiện hữu.
Tôi nhận ra rằng tình cảm đã rạn nứt thì không thể nào hàn gắn lại. Tôi yêu chồng, nhưng không thể chấp nhận việc mình chỉ là sự lựa chọn thứ hai. Tôi không oán trách anh, cũng không hận Vy, vì cô ấy vẫn luôn ở đó – trong trái tim anh.
Cuối cùng, tôi quyết định ly hôn. Anh không níu kéo, chỉ xin lỗi. Tôi biết rằng ra đi là quyết định đúng đắn. Sẽ là sai lầm nếu tôi cố gắng giữ chân một người mà trái tim họ đã không còn thuộc về mình.
Có những chuyện, dù tôi chưa từng làm gì sai, vẫn bị đẩy vào bước đường cùng.
Tôi từng nghĩ rằng sau bao nhiêu tổn thương, mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Chồng tôi – Huy, là một người đàn ông tốt, gia đình chồng cũng đối đãi với tôi không tệ. Nhưng có những chuyện, dù tôi chưa từng làm gì sai, vẫn bị đẩy vào bước đường cùng.
Chúng tôi kết hôn sau sáu tháng yêu nhau, một phần vì tôi muốn quên đi quá khứ, phần vì mẹ tôi khuyên rằng: “Người tốt như Huy khó kiếm lắm, tình cảm có thể vun đắp dần.” Tôi đã nghe theo.
Sau khi cưới, tôi về sống chung với bố mẹ chồng. Họ là những người tử tế, không hề cay nghiệt như những câu chuyện tôi từng nghe về cảnh làm dâu. Mẹ chồng còn thương tôi như con gái, chăm sóc từng bữa cơm và khéo léo nhắc nhở về việc sớm có cháu. Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình đã bước sang một trang mới, an yên và hạnh phúc.
Nhưng mọi thứ sụp đổ chỉ vì một tin nhắn.
Tối hôm đó, Huy về muộn vì tăng ca. Khi tôi vừa chuẩn bị lên giường, tiếng đập cửa mạnh làm tôi giật mình. Bố mẹ chồng đứng trước cửa, gương mặt u ám. Bố chồng không nói nhiều, chỉ giơ điện thoại ra trước mặt tôi. Trên màn hình là một bức ảnh nhơ nhuốc của tôi, trong vòng tay một người đàn ông khác.
Tôi sững sờ.
“Huê, con đối xử với nhà này như vậy sao? Tại sao lại phản bội chồng con?” – Giọng bố chồng nghiêm nghị, thất vọng. Còn mẹ chồng tôi ôm mặt khóc, đến mức lả đi vì quá sốc.
Tay tôi run rẩy mở điện thoại, một tin nhắn từ số lạ vừa gửi đến: “Tao đã cảnh cáo mày rồi, giờ thì mày mất tất cả chưa?”. Tôi nhận ra ngay giọng điệu của Huân – người yêu cũ.
Tôi từng yêu Huân hết lòng, cho đến khi phát hiện ra bản chất của một kẻ cờ bạc, nghiện ngập. Tôi đã phải gắng gượng lắm mới dứt khỏi anh ta, nhưng hắn không bao giờ để tôi yên. Sau khi tôi kết hôn, Huân liên tục nhắn tin, gọi điện đe dọa. Khi thì năn nỉ gặp mặt, khi thì đòi tiền. Tôi đã cắt đứt liên lạc, nhưng không ngờ hắn đã âm thầm giữ lại những bức ảnh từ ngày đó – những bức ảnh mà tôi không hề biết tồn tại.
Tôi vừa khóc, vừa cố gắng đưa mẹ chồng vào viện trong ánh mắt lạnh lẽo của Huy. Nhưng điều làm tôi đau đớn nhất là câu nói của anh: “Cô bảo không còn liên lạc với hắn nữa, thế đây là cái gì? Cô thấy nhục nhã chưa?”
Tôi không biết mình đã gục xuống hành lang bệnh viện bao lâu. Tôi cố gắng giải thích, nhưng những lời nói ra chỉ càng trở nên vô nghĩa. Trong mắt họ, tôi là kẻ chẳng ra gì.
Tôi rời nhà chồng, trở về nhà mẹ đẻ, không dám đi đâu, không dám nhìn ai. Huy nói mẹ anh đã khỏe hơn, muốn tôi quay về. Nhưng làm sao tôi dám đối diện với bố mẹ anh nữa? Tại sao tôi lại phải chịu nỗi nhục nhã này?
Tôi phải làm sao đây?