Đêm khuya xem phim ‘Sex Education’, tôi chợt nhớ lại lời mẹ chồng: Dạy con như tôi thì đừng trách con cái sau này

Tôi từng cảm thấy bực bội với mẹ chồng vì bà luôn bênh vực cháu trai quá mức. Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu lý do đằng sau những hành động của bà.

Con trai tôi năm nay học lớp 9, nhưng giữa chúng tôi lại có một khoảng cách lớn. Cháu thường tỏ ra lầm lì, không muốn chia sẻ với tôi bất kỳ điều gì. Mỗi khi tôi hỏi về việc học, cháu chỉ đáp lại bằng những cái lắc đầu hoặc bỏ vào phòng, đóng cửa lại. Tôi không thể lý giải nổi tại sao con lại thay đổi như vậy.

Hồi năm ngoái, con trai tôi còn rất ngoan ngoãn và nghe lời. Chỉ cần tôi nhìn một cái, cháu đã sợ hãi. Tôi đã áp đặt nhiều điều lên con, từ cách ăn mặc đến cách cư xử, với hy vọng rèn giũa cháu thành một người hiểu chuyện và hiếu thảo.

Trong một tuần mẹ chồng đến thăm, bà đã nhiều lần chỉ trích tôi về cách dạy con. Bà cho rằng tôi quá nghiêm khắc và đang tước đi quyền tự do của cháu. Là một giáo viên về hưu, mỗi lời bà nói đều sắc bén và thuyết phục. Thời điểm đó, tôi cảm thấy tức giận vì bà đã bênh vực cháu trai quá mức.

Gần đây, khi thấy con trai ngày càng lầm lì và không giao tiếp với bố mẹ, tôi bắt đầu lo lắng. Tôi nghĩ có thể do cháu đang trong giai đoạn dậy thì, nên mới khó bảo như vậy. Tôi đã tìm hiểu về tâm lý tuổi dậy thì và cách dạy con trong giai đoạn này.

Trong quá trình tìm hiểu, tôi đã biết đến bộ phim ‘Sex Education’. Đây là một bộ phim nổi tiếng về giáo dục tâm lý tuổi dậy thì, và tôi cảm thấy rất gần gũi với các nhân vật trong phim. Họ như những người hàng xóm hay đồng nghiệp của tôi.

Khi xem đến một cảnh trong phim, nhân vật Jean Milburn đã nói với hiệu trưởng Michael rằng: “Khi trẻ em bị cha mẹ quát mắng, chúng sẽ nghĩ rằng cảm xúc là dấu hiệu của sự yếu đuối và sẽ tự khép mình lại.” Câu nói này khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều.

Video đang HOT

Những suy nghĩ đó khiến tôi nhớ lại lời mẹ chồng đã nói vào năm ngoái. Bà cảnh báo rằng nếu tôi tiếp tục nuôi dạy con theo cách này, khi về già, tôi sẽ không thể trách cháu bất hiếu. Bà cho rằng tôi đang gieo rắc nỗi sợ hãi cho con, và từ đó, chúng sẽ hình thành sự uất hận với cha mẹ.

Nhân vật Adam trong phim đã khiến tôi suy nghĩ nhiều. Cậu bé nổi loạn, có tính cách tương tự như con trai tôi hiện tại. Hành động của cậu chỉ là để chống đối lại người cha độc tài. Sự uất hận trong cậu đã dẫn đến những hành động cực đoan.

Tôi cảm thấy hoảng sợ. Liệu những gì mẹ chồng tôi nói có thể trở thành hiện thực trong tương lai không? Sau khi xem ‘Sex Education’, tôi nhận ra rằng mình cần phải thay đổi cách dạy con.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình huống khó xử như vậy. Trong đêm khuya tĩnh lặng, mẹ chồng bất ngờ xông vào phòng, ôm chặt con trai tôi và thốt lên một câu khiến tôi lạnh sống lưng: ‘Con đừng bắt cháu mẹ đi, mẹ không chịu nổi!’

Lời nói ấy đã ám ảnh tôi suốt nhiều ngày. Phải chăng bà đang lo sợ tôi sẽ đi bước nữa và cắt đứt mọi liên hệ của con trai với gia đình chồng?

Hai năm trước, chồng tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi tôi đang mang thai. Tôi đã trải qua những ngày tháng đau đớn và mất mát, nhưng số phận đã ban tặng cho tôi một đứa con trai kháu khỉnh. Tôi tự nhủ rằng ít nhất, anh vẫn để lại cho tôi một phần của mình.

Thời gian trôi qua, tôi đã học cách mạnh mẽ để nuôi con và tự mở ra con đường cho chính mình. Dù là một góa phụ, tôi vẫn còn trẻ và có quyền mưu cầu hạnh phúc.

Sau khi chồng mất, tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt với gia đình anh. Tôi đã mời mẹ chồng và các anh chị em bên chồng đến chơi, hy vọng rằng nếu mình sống tử tế, họ sẽ tôn trọng quyết định của tôi.

Nhưng tôi đã lầm. Mẹ chồng, một người phụ nữ thâm sâu và khó đoán, luôn có những suy nghĩ riêng. Bà từng nói với cháu: ‘Ngủ ngoan nhé, đừng tủi thân vì mồ côi bố. Cháu còn có bà… sau này mẹ sẽ đi lấy chồng…’

Tôi cảm thấy rợn người khi nghe những lời đó. Có điều gì đó không ổn trong từng câu nói của bà.

Hai tuần trước, do công việc bận rộn, tôi đã nhờ mẹ chồng lên thành phố chăm sóc cháu. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến đêm định mệnh đó.

Khi tôi tỉnh dậy vì tiếng khóc của con, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Mẹ chồng đứng giữa phòng, nước mắt lăn dài trên gương mặt hốc hác, ôm chặt con trai tôi như thể sợ hãi điều gì đó khủng khiếp. Và rồi bà buông ra câu nói khiến tôi lạnh toát: ‘Con đừng bắt cháu mẹ đi, mẹ không chịu nổi!’

Tôi bàng hoàng, vừa giận vừa hoang mang. Tôi cố gắng hỏi mẹ chồng lý do, và sau một hồi đôi co, tôi mới hiểu rằng bà sợ tôi sẽ đi bước nữa, sợ cháu sẽ bị đưa đi và không còn liên quan đến gia đình chồng.

Tôi vừa thương bà, lại vừa cảm thấy bất lực. Dù tôi đã sống tốt và cư xử phải đạo, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được định kiến trong lòng bà.

Giờ đây, tôi thật sự lo lắng. Nếu mẹ chồng đã có thể hành động như vậy, liệu bà có còn làm điều gì thái quá hơn trong tương lai không? Tôi có nên nhờ anh chị em bên chồng can thiệp để giải quyết chuyện này? Và những lần bà lên thăm cháu sau này, tôi phải làm sao để mọi chuyện không đi xa hơn?

Tôi không biết… nhưng tôi thực sự mệt mỏi!

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.