Cãi lời cha mẹ để kết hôn xa, ba năm sau tôi phải đối mặt với những hệ lụy: Nên ly hôn hay tiếp tục giả vờ để có con?

Chỉ sau ba năm quyết định cãi lời cha mẹ để kết hôn xa, tôi đã phải đối mặt với những hệ lụy không ngờ. Mỗi khi nghĩ đến việc ly hôn, tôi lại lo lắng về cảm xúc của cha mẹ, sợ rằng họ sẽ phải chịu đựng sự xấu hổ vì con cái.

Ba năm trước, tôi đã rời quê hương để theo chồng đến Đà Lạt, mang theo những ước mơ về một gia đình hạnh phúc, nơi trẻ con sẽ nô đùa trong khung cảnh lãng mạn của hoa lá. Nhưng giờ đây, ngồi trong căn phòng nhỏ, tôi cảm nhận rõ nỗi cô đơn và sự thờ ơ từ người đàn ông mà tôi từng đặt nhiều hy vọng.

Tôi và chồng quen nhau qua một người bạn chung. Ngay lần đầu gặp mặt, anh đã gây ấn tượng với sự chu đáo và nhiệt tình, cộng với vẻ ngoài điển trai khiến tôi không thể không rung động. Biết quê anh ở vùng cao nguyên thơ mộng, tôi càng thêm thích thú và mơ mộng về một tương lai tươi sáng.

Chỉ sau vài tháng quen nhau, chúng tôi đã tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp như thể đã bên nhau nhiều năm. Khi anh tốt nghiệp và trở về quê làm việc theo sự sắp đặt của gia đình, nỗi nhớ anh trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Chúng tôi thường xuyên trò chuyện vào ban đêm, từ những điều nhỏ nhặt đến những vấn đề lớn lao mà không sợ bị phán xét. Trước anh, tôi đã gặp nhiều người nhưng chưa ai khiến tôi cảm thấy như vậy. Giọng nói ấm áp của anh mang lại cho tôi cảm giác bình yên, và tôi có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống của mình với anh.

Khi biết tôi yêu xa, cha mẹ đã phản đối kịch liệt. Mẹ tôi đã khóc và nói: “Mẹ chỉ có hai chị em con, nếu con lấy chồng xa thì sẽ khổ lắm. Nếu có chuyện gì, mẹ không thể đến ngay được. Con phải suy nghĩ kỹ, đừng để cảm xúc dẫn dắt.” Dù mẹ có nói gì, tôi vẫn quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình, tin rằng tình yêu sẽ vượt qua mọi khoảng cách.

Cuối cùng, sau ba năm yêu nhau, cha mẹ cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Trong lễ cưới, mẹ đã tặng tôi 10 cây vàng để phòng thân, và nhà chồng cũng cho chúng tôi một căn nhà riêng rộng rãi. Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất vì có cả tình yêu và vật chất.

Cuộc sống hôn nhân không như mơ

Tuy nhiên, cuộc sống hôn nhân không giống như những gì tôi đã tưởng tượng. Sống cùng chồng, tôi dần nhận ra anh trở nên lười biếng và không còn quan tâm đến tôi như trước. Mọi việc trong gia đình đều do tôi gánh vác, trong khi anh chỉ chăm chăm vào công việc. Nhiều bữa ăn, tôi phải ăn một mình vì anh bận rộn. Có những đêm tôi thức đến khuya chỉ để chờ anh về, nhưng khi anh về, chỉ nhận được câu hỏi: “Sao em chưa ngủ?” rồi anh lại lăn ra ngủ mà không quan tâm đến tôi.

Trong một lần ốm nặng, tôi đã gọi điện cho chồng nhưng không được. Nằm co ro trên giường, nước mắt chảy dài, tôi nhớ lại những ngày tháng được mẹ chăm sóc khi ốm đau. Tôi cảm thấy hối hận vì đã cãi lời cha mẹ.

Ngày sinh nhật của tôi, anh cũng không nhớ. Trước đây, dù ở xa, anh luôn cố gắng sắp xếp để gặp tôi và tặng quà. Nhưng giờ đây, chỉ một lời chúc vội vàng rồi anh lại đi làm.

Những suy nghĩ về ly hôn

Tôi bắt đầu nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng mỗi khi định nói ra, tôi lại lo lắng về cha mẹ. Tôi sợ họ sẽ xấu hổ vì con cái, và bản thân tôi cũng không dám đối mặt với sự thật phũ phàng này. Một người bạn thân đã khuyên tôi nên diễn kịch, có con rồi ly hôn về với cha mẹ cũng không sao. Khi đó, dù cha mẹ có giận, nhưng vì đứa cháu, họ sẽ bỏ qua cho tôi.

Tôi hiểu rằng hôn nhân không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng nếu thiếu đi sự quan tâm và chăm sóc, làm sao có thể tồn tại? Có lẽ chồng tôi nghĩ rằng đã cưới tôi rồi, tôi sẽ không bao giờ dám rời xa anh, nên anh có thể đối xử với tôi như thế nào cũng được. Trong lòng tôi đang rối bời, không biết nên ly hôn vì chồng nguội lạnh hay cố gắng có con rồi tính sau. Tôi rất cần lời khuyên.

Những lời mẹ nói khiến tôi cảm thấy tủi thân, nhưng sâu thẳm, tôi vẫn còn thương đứa con nhỏ vừa mới sinh.

Ngày mẹ từ quê lên thăm, bà mang theo những món quà giản dị và thực phẩm sạch. Mẹ luôn mong muốn tôi hạnh phúc và đủ đầy bên người chồng mà bà tin tưởng. Tôi nhớ mẹ đã dặn dò rất kỹ trước khi lấy chồng: “Khi lấy chồng, con phải biết kính trên nhường dưới, đặc biệt là với chồng. Dù có chuyện gì, mẹ sẽ luôn hỗ trợ con về tài chính.” Mẹ không muốn tôi đi vào vết xe đổ của bà, vì bà đã từng ly hôn và hối hận vì không cho tôi một cuộc sống đầy đủ tình thương.

Ba tháng qua, mẹ không đến thăm tôi vì bận việc. Dù cuộc sống gia đình có nhiều phức tạp, tôi vẫn giấu mẹ. Thực sự, nhà chồng không quan tâm đến tôi, và chồng tôi thường xuyên cằn nhằn. Tôi cố gắng nhịn vì mẹ và vì đứa con nhỏ. Khi mẹ đến thăm, bà nhận ra tôi gầy đi và hỏi thăm về sức khỏe. Tôi chỉ gạt đi và nói rằng không có gì.

Mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi và nói: “Con khổ lắm phải không? Về với mẹ nhé. Mẹ không thể đứng yên khi nhìn con chịu đựng như vậy. Nếu chồng không quan tâm đến con, con cần phải suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này.”

Tôi nhìn mẹ, nước mắt rơi xuống. Mẹ nắm tay tôi và nói: “Hôn nhân không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng không có lý do gì để con phải sống trong một cuộc hôn nhân thiếu tình yêu và sự quan tâm. Nếu chồng không biết trân trọng con, thì con đừng ngần ngại mà từ bỏ.”

Tôi không muốn làm mẹ buồn, nhưng không thể không thừa nhận rằng cuộc sống của mình giờ đây thật nhạt nhẽo và vô nghĩa. Mẹ nhẹ nhàng nói: “Mẹ sẽ luôn bên con. Dù con chọn gì đi chăng nữa, mẹ luôn tin vào quyết định của con và biết rằng con sẽ hạnh phúc hơn nếu biết yêu thương chính bản thân mình.”

Lời nói của mẹ đã tiếp thêm động lực cho tôi, nhưng tôi vẫn còn băn khoăn về đứa con nhỏ. Nếu ly hôn, con sẽ thiếu vắng tình thương của bố, và tôi cũng sợ bị mọi người dị nghị. Tôi nên làm gì đây?

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.