Chồng tôi có phải là người ích kỷ hay tôi đang đòi hỏi quá nhiều?

Tôi đang băn khoăn không biết liệu chồng mình có phải là người ích kỷ hay chính tôi là người đòi hỏi quá nhiều trong cuộc sống hôn nhân này?

Tôi và chồng hiện đang sống tại Hà Nội, nhưng gia đình hai bên cách nhau một khoảng cách khá xa, khoảng 300km. Đã 6 năm trôi qua kể từ ngày chúng tôi kết hôn, và trong thời gian đó, chúng tôi đã trải qua 5 cái Tết bên nhau. Trong số đó, có 2 năm tôi đã phải ăn Tết hoàn toàn ở nhà nội vì sinh hai bé liên tiếp. Những năm còn lại, tôi thường phải “chạy sô” giữa hai bên gia đình, từ mùng 2 Tết ở nhà nội rồi tối mùng 2 lại phải lên xe về ngoại, sáng mùng 3 mới về tới nhà.

Tôi luôn cố gắng chấp nhận và vui vẻ với tình hình này, vì tôi hiểu rằng khi lấy chồng xa, tôi cần phải thích nghi. Chồng tôi là con trai duy nhất trong gia đình, nên tôi không nghĩ đến việc thay phiên nhau giữa hai bên trong các dịp lễ lớn.

Nhà chồng tôi chỉ cách Hà Nội 80km, và tôi thường xuyên về quê, hầu như tháng nào cũng có chuyến về thăm. Thậm chí, khi gửi con ở lại với ông bà, tôi cũng thường xuyên về thăm. Năm ngoái, khi ông bà bị ngã, tôi đã một mình về chăm sóc ông trong suốt cuối tuần. Tôi chưa bao giờ phàn nàn về việc phải về quê chồng nhiều hay chồng tôi về ngoại ít.

Tuy nhiên, việc về ngoại lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Mỗi khi tôi đề nghị về thăm nhà ngoại (cách Hà Nội 230km), chồng tôi luôn tìm cách cản trở. Có lần, anh nói: “Sao lại về lần này, sao không để mua xe xong rồi hãy về?” (mà phải đến 4 tháng sau mới mua được xe). Khi tôi đã ở quê, anh lại thúc giục: “Em đặt vé ra buổi sáng luôn đi, sao ra tối làm gì?” Trong khi đó, khi về ngoại, anh lại được chiều chuộng, chỉ việc ăn uống từ sáng đến tối.

Tôi cảm thấy bất lực và tủi thân, không hiểu sao việc về thăm bố mẹ lại trở nên khó khăn như vậy. Nếu bố mẹ tôi biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ rất đau lòng. Tôi không muốn các con của mình chứng kiến cảnh mẹ khóc vì những điều như thế này.

Những cảm xúc khó nói

Hồi con còn nhỏ, tôi chỉ về ngoại trong một tháng. Giờ con đã lớn hơn, tôi muốn về thăm bố mẹ nhiều hơn. Tối qua, tôi đã khóc rất nhiều, cảm thấy tủi thân khi chồng không đồng ý cho tôi về ngoại. Tôi chỉ cần về 4 lần trong một năm, tính cả Tết, mỗi lần chỉ ở khoảng 2 ngày, nhưng anh lại cho rằng như vậy là quá nhiều. Tôi đã hỏi anh có thù oán gì với nhà ngoại không, và nếu sau này con gái tôi cũng bị chồng cấm cản về thăm, anh sẽ làm sao? Anh chỉ nói rằng nhà xa, một năm về 4 lần là quá nhiều.

Tôi đã đề xuất rằng nếu anh thấy nhiều quá thì anh có thể về 3 lần, còn 1 lần tôi tự về một mình cũng được. Nhưng anh lại bảo: “Không được, em lại đưa ra điều kiện.” Tôi cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề này. Tôi không muốn các con của mình lớn lên trong một môi trường mà mẹ phải khóc vì những điều đơn giản như vậy.

Những điều tôi không ngờ tới

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải chứng kiến những cảnh tượng đau lòng như vậy khi đến thăm con gái ở nhà chồng. Con gái tôi đã lấy chồng được 2 năm, hiện đang sống chung với gia đình chồng và chưa có con. Con thường kể cho tôi nghe về những áp lực khi làm dâu, nhưng tôi chỉ khuyên con nên sống hòa thuận và nhẫn nhịn.

Tuy nhiên, khi tôi lên thành phố khám bệnh và tiện thể ghé thăm con, tôi đã phải đối mặt với sự thật không ngờ tới. Khi bước vào nhà thông gia, tôi đã không nhận được sự chào đón nồng nhiệt mà chỉ là một câu chào lạnh nhạt. Tôi ở lại nhà con 3 ngày để khám bệnh, nhưng tôi thấy mẹ chồng của con gái tôi quản lý mọi thứ từ bữa ăn đến giấc ngủ của các con.

Bà thường xuyên chê bai con gái tôi khi nấu ăn, và mỗi khi con mua món gì lạ, bà lại hỏi giá cả. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi chứng kiến những điều này. Con gái tôi phải sống trong một môi trường như vậy, lòng tôi rất đau xót. Tôi không biết làm thế nào để giúp con, không biết làm sao để con có thể sống hạnh phúc hơn trong cuộc sống hôn nhân này.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.