“Hũ mắm tép và mảnh giấy mẹ chồng gửi lên đã khiến em chồng cụt hứng, còn tôi thì thấy…
lời ruột gan không cần nói bằng miệng”
Tôi là Hà, đã kết hôn được 4 năm và hiện đang sinh sống tại Hà Nội. Chồng tôi, Dũng, là con trai trưởng trong gia đình. Trong nhà chỉ có một cô em gái út tên Trâm, kém tôi 3 tuổi, và tính cách của cô ấy thì thật sự rất khó chịu, luôn soi mói và châm chọc.
Ngày mới cưới, Trâm còn đang học đại học. Dũng thương em, nên đã quyết định cho em gái ở cùng để “đỡ tốn tiền trọ, có chị dâu nấu nướng chăm sóc”. Nghe có vẻ hợp lý, nhưng thực tế lại khác xa. Tôi không chỉ là chị dâu mà còn trở thành người làm không công cho gia đình.
Trâm ở nhà nhưng không bao giờ giúp đỡ việc nhà. Tôi nấu ăn, dọn dẹp, còn cô ấy chỉ ăn xong rồi lại về phòng khóa cửa xem phim. Cô ấy luôn tỏ ra kiêu ngạo, nói chuyện với tôi như thể tôi là người hầu của cô ấy.
Tôi nấu canh cua, bị chê là tanh. Tôi nấu thịt kho, bị kêu nhạt. Tôi dọn nhà, em chồng lại chép miệng: “Chị lau thế này thì bụi vẫn còn kìa!”
Dũng thấy vậy nhiều lần nổi giận nhưng tôi lại không muốn làm to chuyện, vì không muốn bị mang tiếng là “chị dâu ghê gớm”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Cuối cùng, Trâm cũng lấy chồng và dọn ra riêng. Tôi nghĩ rằng từ đây sẽ nhẹ gánh, nhưng không. Mỗi lần mẹ chồng gửi đồ quê lên, Trâm lại tự động “ghé qua lấy phần”, và thường lấy luôn phần ngon nhất.
Mẹ gửi gà ta – Trâm lấy nguyên con, để lại cho tôi mấy bộ lòng. Mẹ gửi trứng – Trâm lựa quả to…
Tôi không nói gì, vì tôi tin rằng cuộc sống sẽ tự có cách phản hồi lại những gì mà mỗi người đã làm.
Cho đến một ngày, mẹ chồng gửi lên một hũ mắm tép, đặc sản nhà làm. Bà gọi cho tôi: “Mẹ gửi hũ mắm, con giữ mà ăn từ từ. Trâm có qua thì cho nó một ít, nhưng mẹ có dặn trong đó rồi.” Tôi đi lấy hàng, về còn chưa kịp mở. Đúng 15 phút sau, Trâm bấm chuông, cười tươi như hoa: “Mẹ gửi đồ à? Cho em xin hũ mắm nhé, em thèm lắm!”
Tôi còn chưa kịp nói thì Trâm đã nhanh tay mở nắp thùng xốp, lấy hũ mắm ra… rồi bỗng khựng lại.
Trong túi nylon buộc trên nắp hũ là mảnh giấy… Chữ của mẹ chồng tôi, nghiêng nghiêng nhưng rất rõ ràng: “Mắm này mẹ làm cho chị Hà. Mắm nhà làm không nhiều, Trâm ăn thì chị chia cho ít thôi nhé. Đừng lấy cả, mẹ biết đấy.”
Trâm tím mặt, không còn cười nữa. Cô ấy đặt hũ mắm xuống, lí nhí: “Thôi… chị để lại ăn đi, em… em về có việc rồi.”
Tối đó, mẹ chồng gọi: “Con à, mẹ biết hết. Không phải mẹ thiên vị, nhưng sống với nhau, ai tốt là mẹ biết. Con cứ yên tâm, mẹ không để con chịu thiệt đâu.”
Tôi ngồi trong bếp, nhìn hũ mắm vẫn còn nguyên, bật cười. Không phải vì tôi thắng mà vì lần đầu tiên sau nhiều năm làm dâu, tôi biết chắc: Mình không cô độc.
Tôi không giành giật. Tôi không chanh chua. Tôi không phải người giỏi nịnh nọt. Nhưng tôi sống có chừng mực, biết điều. Và điều đó… cuối cùng cũng đủ để được người đáng quý thương mình thật lòng.
Cuộc sống của tôi đã thay đổi khi nhận được cuộc gọi của bố.
Tôi 28 tuổi, đang sống và làm việc tại thủ đô. Cuộc sống của tôi luôn xoay quanh hai thứ: Tình yêu và sự nghiệp. Tôi mải mê chạy theo những dự án, những cuộc hẹn hò, những ước mơ về một tương lai rực rỡ. Nhưng tôi đã quên mất một điều quan trọng nhất: Gia đình.
Năm nào cũng vậy, tôi chỉ về quê một lần vào dịp Tết. Có năm bận rộn quá, tôi thậm chí không thể về. Bố mẹ già yếu, thường gọi điện hỏi thăm, nhưng tôi luôn trả lời bằng một câu: “Con bận lắm, để lúc khác nhé”. Tôi nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, rằng bố mẹ sẽ luôn ở đó chờ tôi. Nhưng tôi đã sai.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá. Tôi đang ngồi trong văn phòng, chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng thì điện thoại reo. Đó là bố. Giọng ông run run: “Hồng ơi, mẹ con bị đột quỵ. Con về ngay đi”.
Tôi lập tức bỏ dở mọi thứ, chạy về quê. Trên đường đi, tôi không ngừng tự trách mình. Tại sao tôi lại để mọi thứ trở nên như vậy? Tại sao tôi không dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ?
Khi tôi về đến nhà, mẹ đã nằm trên giường bệnh, yếu ớt và xanh xao. Tôi chạy đến bên cạnh, nắm lấy tay mẹ. Mẹ mở mắt, nhìn tôi thì thào: “Hồng ơi, con về rồi”.
“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã không về thăm mẹ nhiều hơn”, tôi khóc nức nở.
Mẹ mỉm cười, giọng yếu ớt: “Không sao đâu con. Mẹ hiểu mà. Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con trước khi mất thôi”.
Tôi khóc gào lên, xin mẹ đừng nói như vậy. Tôi sẽ ở lại luôn, không đi đâu nữa, chỉ cần mẹ tiếp tục sống.
Những ngày tiếp theo, tôi ở bên cạnh mẹ, chăm sóc bà từng li từng tí. Tôi nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quý giá. Tôi kể cho mẹ nghe về công việc, về cuộc sống của mình. Mẹ lắng nghe, đôi khi gật đầu, đôi khi mỉm cười.
Nhưng rồi, mẹ cũng không qua khỏi. Trong đêm mẹ qua đời, tôi ngồi bên cạnh, nắm chặt tay bà. Mẹ thì thầm: “Con ơi, hãy sống thật hạnh phúc nhé”.
Tôi vừa khóc vừa gật đầu vâng dạ rối rít nhưng mẹ đã không còn nghe thấy nữa.
Sau khi mẹ mất, tôi cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất tình cảm gia đình thiêng liêng. Tôi đã quá mải mê với công việc và tình yêu mà quên đi những người thân yêu nhất.
Tôi quyết định thay đổi. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho bố, thường xuyên về thăm ông. Tôi cũng học cách cân bằng giữa công việc và gia đình. Tôi hiểu ra một điều dù có thành công đến đâu, nếu không có gia đình bên cạnh, tất cả đều vô nghĩa.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lên bàn thờ mẹ, tôi luôn tự nhủ: “Mẹ ơi, con sẽ sống thật tốt, để mẹ yên lòng”. Tôi biết rằng mẹ sẽ luôn dõi theo tôi, và tôi sẽ không bao giờ quên những bài học quý giá mà mẹ đã dạy cho tôi.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng tôi đã học được cách trân trọng từng khoảnh khắc, từng người thân yêu. Tình yêu và sự nghiệp vẫn quan trọng, nhưng gia đình mới là thứ thiêng liêng nhất.