Bán Vàng Để Mua Đồ Tập Pickleball: Câu Chuyện Chi Tiêu Theo Cảm Xúc

Trong thời đại hiện nay, việc chi tiêu theo cảm xúc đã trở thành một vấn đề phổ biến mà nhiều người gặp phải. Câu chuyện của một người dùng giấu tên trong một nhóm thảo luận về pickleball đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Liệu bạn có bao giờ rơi vào tình huống tương tự, khi mà những quyết định chi tiêu của mình bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nhất thời?

Bán Vàng Để Mua Đồ Tập Pickleball - Ảnh Minh Họa

Hình ảnh minh họa cho câu chuyện này.

Cơn sốt pickleball đã khiến tôi rơi vào một vòng xoáy chi tiêu mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị cuốn vào. Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều cuối tuần, khi tôi lần đầu tiên thử sức với môn thể thao này. Với một cây vợt mượn và bộ đồ thể thao cũ kỹ, tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ chơi cho vui. Nhưng không ngờ, cảm giác phấn khích từ cú đánh bóng đầu tiên đã khiến tôi mê mẩn.

Điều khiến tôi thực sự bị cuốn hút không chỉ là trò chơi mà còn là những bức ảnh check-in trên mạng xã hội. Trong bộ đồ thể thao năng động, tôi nhận được hàng trăm lượt thích và bình luận khen ngợi. Cảm giác đó như một liều thuốc kích thích, khiến tôi không thể dừng lại. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã mất kiểm soát như thế nào.

Quyết định điên rồ nhất mà tôi đã thực hiện trong suốt 30 năm cuộc đời là bán một chỉ vàng để mua đồ tập pickleball. Ban đầu, tôi chỉ định mua ba bộ đồ cho ba buổi tập, nhưng càng lướt mạng xã hội, tôi càng bị cuốn vào thế giới thời trang pickleball. Những bộ trang phục thời thượng như áo crop top, chân váy xếp ly và quần legging họa tiết đã khiến tôi không thể cưỡng lại.

Tôi muốn nổi bật trên sân, muốn có những bức ảnh lung linh để khoe với bạn bè. Từ ba bộ đồ, tôi đã tích lũy hơn 30 bộ, chưa kể đến giày, vợt, mũ, kính râm và túi tote. Chi phí cho những món đồ này không hề nhỏ: một bộ đồ pickleball trung bình có giá từ 200.000 đến 350.000 đồng, trong khi những thương hiệu cao cấp có thể lên đến 2-3 triệu đồng mỗi bộ.

Với mức lương có hạn, tôi không thể cắt giảm chi tiêu cho gia đình để đầu tư vào những món đồ này. Dù đã có nhiều đồ, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ và luôn muốn có thêm. Kết quả là, sau một năm chơi pickleball, tôi đã quyết định bán vàng để đầu tư cho sở thích này.

Khi bán vàng, tôi nghĩ rằng giá vàng đang cao, bán một chỉ được 11,5 triệu đồng, đủ để sắm đồ mới mà vẫn còn dư. Thế là tôi mang vàng đi bán và lao vào các cửa hàng mà không cần nhìn giá. Nhưng cảm giác hưng phấn chỉ kéo dài vài giờ, sau đó tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Một chỉ vàng – thứ có giá trị bền vững – đã biến thành những món đồ mà có thể tôi sẽ không sử dụng lâu dài.

Tôi không dám chia sẻ với chồng về việc này vì sợ anh không cho tôi giữ vàng nữa. Nghĩ lại, tôi cảm thấy ân hận vì đã chi tiêu theo cảm xúc, nhưng giờ đây, mọi thứ đã quá muộn để thay đổi.

(T/H)

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.