Ngày mà bố chồng tôi nhập viện lại trở thành khoảnh khắc gia đình đoàn tụ đầy cảm xúc nhất.
Trong suốt 4 năm qua, tính cách của bố chồng tôi đã có sự thay đổi đáng kể. Ông thường xuyên nghi ngờ hai người con trai không phải là con ruột của mình và thường xuyên chỉ trích mẹ chồng tôi. Để chứng minh sự trong sạch của mẹ, chồng tôi đã phải bỏ tiền túi ra để thực hiện xét nghiệm ADN.
Chúng tôi hy vọng rằng kết quả xét nghiệm sẽ giúp khôi phục danh dự cho mẹ, nhưng thật không may, ông vẫn không tin tưởng và tiếp tục chỉ trích bà. Mặc dù có mức lương hưu lên đến 70 triệu mỗi tháng, ông không hề hỗ trợ mẹ chồng tôi. Không có thu nhập riêng, bà không muốn sống phụ thuộc vào tiền trợ cấp của con cái, vì vậy bà đã phải đi rửa bát thuê trong suốt 3 năm qua, trong khi bố chồng sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn ở quê.
Chúng tôi đã nhiều lần cố gắng hàn gắn tình cảm giữa bố mẹ, nhưng mỗi khi mở lời, ông lại quát mắng và đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Điều này khiến mối quan hệ giữa các con với bố chồng trở nên căng thẳng.
Hai tuần trước, bố chồng tôi bị đột quỵ và được hàng xóm đưa đến bệnh viện gần nơi chúng tôi sống. Khi nhận được tin, mẹ chồng tôi đã bỏ dở công việc và vội vã đến bệnh viện. Nhờ có mẹ ở bên chăm sóc, chúng tôi có thể yên tâm làm việc. Vào buổi tối, con cháu mới có thời gian đến thăm ông. Từ khi bệnh, bố chồng ít nói hơn và có vẻ rất tội nghiệp. Ông không còn quát mắng vợ con như trước mà có vẻ ăn năn và hối hận.
Trong những ngày ông nằm viện, mẹ chồng là người duy nhất ở bên chăm sóc. Dù bạn bè và anh em có tốt đến đâu, cũng không thể thay thế được sự hiện diện của bà.
Ngày bố xuất viện, gia đình tôi và em trai đã thuê xe đưa ông về quê. Khi về đến nhà, hàng xóm và họ hàng đến thăm hỏi. Trong khi mẹ chồng tiếp khách, các con chuẩn bị mâm cơm để mừng bố xuất viện.
Gia đình đoàn tụ trong niềm vui
Đã lâu lắm rồi gia đình chồng mới có dịp quây quần bên nhau như vậy. Nhìn cảnh mọi người cười nói vui vẻ, tôi cảm thấy hạnh phúc. Thật sự, trong cái rủi lại có cái may.
Khi gặp khó khăn, bố chồng mới nhận ra ai là người quan trọng nhất trong cuộc đời ông. Từ giờ trở đi, gia đình chồng sẽ trở lại cuộc sống yên ổn.
Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, mẹ chồng cũng muốn theo. Bà nói rằng phải đi làm, nghỉ lâu sẽ bị mất việc. Thấy bà bước lên xe, bố chồng từ trong nhà lao ra, kéo bà lại và xin lỗi. Ông hứa sẽ đối xử tốt với bà hơn trong tương lai.
Mọi người đều ngỡ ngàng trước sự thay đổi của bố. Thấy ông ăn năn, các con động viên mẹ ở lại. Nhìn cảnh ông bà hòa thuận, con cháu cũng vui lây, nhưng tôi vẫn không biết liệu ông có thực sự thay đổi hay không.
Tôi từng nghĩ mẹ chồng không thích mình, nhưng khi lục tìm trong túi vải cũ của bà, tôi mới nhận ra mình đã sai.
Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ ít nói, sống ngăn nắp và có phần khô khan. Bà góa chồng từ năm 43 tuổi, tự tay nuôi dạy chồng tôi khôn lớn mà không than thân trách phận hay dựa dẫm vào ai. Bà sống tự lập và luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như một cách phòng vệ trước cuộc đời.
Còn tôi, là một cô gái thành phố, học cao, thích mọi thứ phải rõ ràng. Ngày mới về làm dâu, tôi nghĩ mình đã ổn, vì tôi không hỗn, không cãi, không lười. Nhưng sống với bà gần năm đầu tiên, tôi luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Bà không dữ dằn, không chua ngoa, nhưng rất khó gần. Tôi là người cảm xúc, muốn được công nhận và nghe những lời động viên từ mẹ chồng. Nhưng bà chỉ lặng lẽ làm phần việc của mình mà không nói gì.
Tôi từng nghĩ bà không thích tôi, cảm thấy tủi thân khi một mình trong bếp. Có lần tôi nghe được bà nói chuyện điện thoại với dì họ, và câu nói đó khiến tôi cảm thấy mình là người khác biệt.
Nhưng một ngày, khi mẹ chồng bị tai biến nhẹ và phải nhập viện, tôi là người chăm sóc bà. Dù bà không nói nhiều, nhưng hôm đó tôi thấy bà rơi nước mắt. Không ai làm gì bà, nhưng bà khóc một cách lặng lẽ.
Khi về nhà, tôi phát hiện trong túi xách của bà có những mẩu giấy nhỏ ghi chú về việc chăm sóc con cái. Tôi chợt nhận ra rằng bà vẫn dõi theo từng bước đi của tôi một cách âm thầm.
Tối hôm đó, khi tôi mang trái cây vào viện, bà nhìn tôi và nói: “Cái hạt ổi hôm con ăn hồi bầu, mẹ đã trồng sau vườn. Giờ nó ra hoa rồi đó…”. Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt miếng táo vào tay bà.
Người mẹ chồng ấy không giỏi nói thương, nhưng lại rất giỏi nhớ. Tôi đã sống trong vòng tay ấm áp của bà mà không hề hay biết. Giá như tôi nhạy cảm hơn, có lẽ tôi đã không mất 4 năm để hiểu lòng mẹ chồng.