Bốn năm sống chung với mẹ chồng: Những điều bất ngờ từ chiếc túi vải cũ

Suốt bốn năm qua, tôi luôn cảm thấy mẹ chồng có phần lạnh nhạt với mình. Nhưng một lần tình cờ lục tìm trong chiếc túi vải cũ của bà, tôi đã nhận ra nhiều điều bất ngờ về tình cảm của bà dành cho tôi.

Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ có tính cách trầm lặng, sống rất ngăn nắp và có phần nghiêm khắc. Bà đã phải tự mình nuôi dạy chồng tôi từ khi còn nhỏ, không hề than vãn hay dựa dẫm vào ai. Cuộc sống của bà luôn gọn gàng và tự lập, với vẻ mặt nghiêm nghị như một cách để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương từ cuộc đời.

Tôi là một cô gái thành phố, có học thức và thích mọi thứ phải rõ ràng. Khi mới về làm dâu, tôi tự tin rằng mình sẽ hòa hợp với mẹ chồng. Tôi không cãi lại, không lười biếng, nhưng dần dần, tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình. Cảm giác lạnh lẽo trong lòng khiến tôi không thể hiểu được lý do.

Chúng tôi như hai người sống chung một mái nhà nhưng lại không thể hiểu nhau.

Mẹ chồng không phải là người dữ dằn hay khó tính, nhưng bà lại rất khó gần. Trong khi đó, tôi là người rất nhạy cảm và luôn khao khát được công nhận. Tôi mong muốn nghe những lời động viên từ bà, như: “Con làm rất tốt!” hay “Mẹ cảm ơn con.” Nhưng những điều đó dường như là điều không thể.

Những khoảnh khắc khó quên

Dù tôi có nấu ăn, dọn dẹp hay chăm sóc con cái, bà vẫn chỉ làm việc của mình và không bao giờ nói một lời khen ngợi. Tôi đã từng nghĩ rằng bà không thích tôi, và điều đó khiến tôi cảm thấy tủi thân. Có lần, tôi nghe được bà nói chuyện với người thân rằng: “Nó là người thành phố, tôi không dám đòi hỏi gì nhiều…” Tôi đã ôm nỗi buồn này suốt bốn năm trời.

Rồi một ngày, mẹ chồng tôi bị tai biến nhẹ và phải nhập viện. Tôi là người chăm sóc bà trong suốt thời gian đó. Mặc dù bà không nói nhiều, nhưng khi tôi quay lưng đi, tôi đã thấy bà rơi nước mắt. Điều này khiến tôi cảm thấy xót xa.

Khi về nhà, tôi đã lục tìm chiếc túi xách của bà để giặt giũ. Trong đó, tôi phát hiện ra một xấp giấy cũ, ghi lại những điều bà đã theo dõi trong suốt thời gian tôi mang thai. Những ghi chú nhỏ nhắn, cẩn thận khiến tôi cảm thấy bất ngờ. Bà đã âm thầm dõi theo từng bước đi của tôi mà không hề thể hiện ra ngoài.

Tối hôm đó, khi tôi mang trái cây vào viện cho bà, bà đã nói với tôi về một cây ổi mà tôi đã ăn khi mang bầu. Bà đã trồng nó và giờ nó đã ra hoa. Tôi không thể kìm được nước mắt, nhận ra rằng mẹ chồng tôi không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng lại rất tinh tế trong việc ghi nhớ những điều nhỏ nhặt về tôi.

Giá như tôi có thể nhận ra điều này sớm hơn, có lẽ tôi đã không phải mất bốn năm để hiểu được tình cảm của mẹ chồng.

Mẹ chồng tôi còn nhiều điều bất ngờ khác.

Bà từng giữ chức vụ cao trong một công ty và hiện tại, dù đã nghỉ hưu, bà vẫn nhận được một khoản lương hưu rất lớn. Tôi thường đùa rằng lương hưu của bà còn gấp năm lần lương của tôi. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là bà không bao giờ cho cháu một đồng nào, trong khi bố chồng tôi đều đặn gửi tiền cho cháu mỗi tháng.

Tháng trước, khi mẹ chồng tôi gặp tai nạn và cần phẫu thuật, tôi đã phải chi trả toàn bộ viện phí. Sau khi xuất viện, tôi đã hỏi bà về số tiền lương hưu, nhưng bà chỉ lắc đầu nói không có tiền. Khi tôi mở cuốn sổ mà bà đưa cho tôi, tôi đã rất sốc khi biết rằng bà đã dùng hết tiền lương hưu để làm từ thiện. Bà ủng hộ trường học, bệnh nhân và tham gia vào các quỹ bảo trợ trẻ em mồ côi.

Dù biết bà làm việc tốt, nhưng tôi không thể không cảm thấy bức xúc khi bà không để dành cho bản thân. Điều này đã khiến gia đình tôi gặp khó khăn khi phải lo cho bà trong lúc bà cần sự giúp đỡ. Tôi không thể hiểu tại sao bà lại không nghĩ đến tương lai của chính mình.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng mẹ chồng tôi có những cách thể hiện tình cảm và trách nhiệm rất riêng. Dù có nhiều điều không thể hiểu, nhưng tôi vẫn trân trọng những gì bà đã làm cho gia đình. Hy vọng rằng, trong tương lai, chúng tôi có thể hiểu nhau hơn và xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp hơn.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.