Trong không gian văn phòng chật chội, tôi cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vở kịch không có hồi kết. Mỗi ngày, khi bước chân vào công ty, tôi lại phải đối mặt với những câu chuyện râm ran, những lời bàn tán không ngừng nghỉ của đồng nghiệp. Thật khó để tập trung vào công việc khi mà xung quanh mình là những cuộc trò chuyện đầy drama.
Giữa những cuộc trò chuyện ồn ào
Ngồi nhâm nhi cốc trà đá, tôi không khỏi cảm thấy như mình là một củ khoai tây bị gọt vỏ giữa những nàng “drama queen”. Những câu chuyện của các đồng nghiệp cứ như những con cá vàng quẫy đuôi trong bể, khiến tôi không thể không tự hỏi: “Tại sao một văn phòng nhỏ bé lại có nhiều drama đến vậy?”.
Mỗi sáng, khi chưa kịp mở máy tính, tôi đã nghe thấy giọng nói the thé của chị An: “Ôi em ơi, hôm qua chị thấy thằng Bách đi ăn với con Chi! Mà nó đã có vợ rồi đó, ghê chưa?”. Chưa kịp thở phào, chị Dung đã xồng xộc vào với vẻ mặt hớn hở: “Mọi người biết gì chưa? Con Yến báo nghỉ vì trầm cảm!”. Cả phòng xôn xao như ong vỡ tổ, trong khi tôi chỉ muốn đội tai nghe lên để tránh xa những tin đồn nhảm nhí đó.
Giờ ăn trưa trở thành chợ phiên
Đến giờ ăn trưa, cái bàn ăn nhỏ bé trở thành một “chợ phiên” với đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Tôi ngồi im lặng, nhai cơm mà vẫn không thể yên ổn, bởi những câu hỏi như: “Sao con này ít nói thế? Có chuyện gì à?” cứ liên tục dội vào tai tôi. Thật khổ sở khi không tham gia vào những cuộc bàn tán này, tôi lại trở thành người lạ lẫm trong mắt họ.
Đỉnh điểm là khi tôi vô tình nghe lỏm được một cuộc trò chuyện trong toilet, nơi mà các chị đang bàn tán về tôi. “Con Hạnh lúc nào cũng mặt lạnh như tiền. Thấy bảo có quan hệ gì với sếp nên chảnh ra mặt luôn!”. Tôi chỉ muốn xông vào và hét lên rằng tôi không lạnh lùng, mà chỉ là mệt mỏi với những lời bàn tán không ngừng nghỉ.
Cuộc sống văn phòng đầy drama
Mỗi ngày trôi qua, tôi tự hỏi liệu những người này đến công ty để làm việc hay chỉ để tham gia vào những cuộc “khẩu nghiệp”. Những câu chuyện từ việc đi muộn 5 phút đến việc ai like ảnh ai trên Facebook đều trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi. Tôi cảm thấy như mình là một nhân vật phụ trong một bộ phim truyền hình dài tập, nơi mà mọi người đều là diễn viên chính trong cuộc sống của họ.
Những quyết định quan trọng trong cuộc sống
Cuộc sống không chỉ dừng lại ở những câu chuyện văn phòng. Một ngày nọ, tôi đã phải đối mặt với một quyết định quan trọng trong cuộc đời mình. Từ một cuộc trò chuyện thoáng qua, tôi đã quyết định xét nghiệm ADN để xác minh huyết thống của con trai mình. Kết quả khiến tôi choáng váng: tôi không phải là cha ruột của đứa trẻ mà tôi đã yêu thương suốt 7 năm qua.
Đứng trước sự thật phũ phàng, tôi cảm thấy như thế giới sụp đổ. Tôi đã yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ đứa trẻ này, nhưng giờ đây, tôi phải đối mặt với một sự thật đau lòng. Tôi đã quyết định không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này, nhưng tôi vẫn muốn ở bên con. Dù không có mối liên hệ huyết thống, tình cảm mà tôi dành cho con vẫn không thay đổi.
Cuối cùng, tôi đã chọn một con đường khác. Tôi không níu giữ cuộc hôn nhân đã mục ruỗng, nhưng tôi vẫn ở lại bên con. Tôi nhận quyền nuôi dưỡng thằng bé, và mỗi ngày trở về nhà, thấy con chạy ra ôm tôi, gọi tôi bằng tiếng “bố” đầy yêu thương, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Có thể con không phải là con ruột của tôi, nhưng con vẫn là con tôi theo một cách khác.