Tôi là Châm, 46 tuổi, hiện đang làm việc cho một gia đình ở thành phố. Họ là những người buôn bán thành đạt, sống rất tình cảm và có trách nhiệm. Công việc của tôi chủ yếu là nấu ăn, dọn dẹp và chăm sóc cho bé Nhím, con của họ. Bé rất ngoan và thường gọi tôi là “bà Châm ơi!”, điều này khiến tôi cảm thấy ấm lòng.
Tôi đã gắn bó với gia đình này gần 3 năm. Ban đầu, tôi chỉ định làm tạm thời vài tháng rồi về quê, nhưng dần dần tôi lại quý mến họ. Cô Huyền, chủ nhà, luôn quan tâm đến sức khỏe của tôi, thậm chí còn pha gừng mật ong cho tôi khi thấy tôi ho. Chú Hùng, chồng cô, cũng rất lịch sự và chưa bao giờ lớn tiếng với tôi. Nếu không vì mẹ tôi ở quê, có lẽ tôi đã ở lại đây mãi.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng…
Mẹ tôi đã ngoài 80 tuổi, sống một mình ở quê với các anh chị. Trước đây, bà vẫn còn khỏe mạnh, tự chăm sóc bản thân, nhưng giờ đây, sức khỏe của bà đã yếu đi nhiều. Các anh chị tôi lại không quan tâm đến bà, khiến tôi rất lo lắng. Có lần, khi gọi về, tôi nghe mẹ khóc và kể rằng bà bị ốm nhưng không ai giúp đỡ. Tôi cảm thấy đau lòng khi biết rằng mẹ tôi đang phải chịu đựng một mình.
Gần đây, tôi nhận được tin sốc từ một người hàng xóm: mẹ tôi bị ngã trong bếp và phải nằm đó cho đến khi có người phát hiện. Anh trai tôi đi nhậu, còn chị dâu thì tăng ca đến khuya mới về. Mẹ được hàng xóm đưa đi viện mà không có ai trong gia đình đến thăm. Nghe tin, tôi lập tức bỏ việc và trở về quê. Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, tôi không thể kìm nén được nước mắt.
Tôi biết rằng mẹ không thể ở quê một mình được nữa. Nhưng tôi lại là người giúp việc, sống trong nhà người khác, nên không dám đưa mẹ lên thành phố. Tôi lo lắng rằng cô Huyền sẽ không đồng ý, mặc dù cô rất tốt bụng. Nhiều đêm, tôi trằn trọc suy nghĩ về cách mở lời.
Một hôm, khi đang nấu ăn, tôi nhận được cuộc gọi từ chị dâu. Chị ấy phàn nàn về mẹ tôi, nói rằng bà lẩm cẩm và hay đòi về quê. Chị thẳng thừng nói rằng không thể chăm sóc mẹ tôi được nữa. Nghe những lời đó, tôi cảm thấy như có một nhát dao đâm vào tim.
Tối hôm đó, tôi quyết định phải nói chuyện với cô Huyền. Sau khi cơm nước xong, tôi lấy hết can đảm và nói: “Huyền à, chị có chuyện muốn xin phép cô chú”. Tôi kể cho cô nghe về tình hình của mẹ tôi, lòng tôi đầy lo lắng và xấu hổ.
Cô Huyền lắng nghe và sau một lúc im lặng, cô nắm tay tôi và nói: “Em hiểu nỗi khổ của chị, nhưng em không thể để mẹ chị lên ở cùng được. Tuy nhiên, chị có thể đón mẹ lên và thuê phòng trọ gần đây để tiện chăm sóc. Buổi tối, em đồng ý cho chị về ngủ với mẹ. Lương của chị vẫn giữ nguyên, em sẽ hỗ trợ chị tiền thuê phòng trọ”.
Tôi cảm động đến rơi nước mắt. Đó là một sự giúp đỡ tuyệt vời mà tôi không thể nào mong đợi hơn. Tôi chỉ hy vọng mẹ tôi sẽ khỏe lại để tôi có thể tiếp tục làm việc và báo đáp cho gia đình cô chủ tốt bụng này.