Chị gái tôi 38 tuổi vẫn độc thân và luôn tìm cách làm khó người yêu của tôi

Trong cuộc sống, có những mối quan hệ gia đình phức tạp mà chúng ta không thể lường trước. Đặc biệt là khi có một người chị gái độc thân, luôn tìm cách làm khó những người bạn gái mà em trai dắt về ra mắt. Câu chuyện của tôi chính là một ví dụ điển hình cho tình huống này.

Tôi đã quyết định rời khỏi nhà, bất chấp sự can ngăn của bố mẹ. Họ không thể nào bênh vực cho những hành động không đúng mực của chị gái tôi.

Nhìn vào chiếc điện thoại, tôi cảm thấy trống rỗng. Hình ảnh của người con gái mà tôi từng yêu thương giờ chỉ còn là kỷ niệm. Đây đã là lần thứ năm tình yêu của tôi tan vỡ, và lý do không ai khác chính là chị gái tôi.

Tôi hiện 34 tuổi, trong khi bạn bè đã có gia đình, con cái, thì tôi vẫn lẻ bóng. Không phải tôi không muốn yêu, mà mỗi lần đưa bạn gái về nhà, chị gái tôi lại biến buổi gặp mặt thành một cuộc chiến không hồi kết.

Chị tôi, 38 tuổi, vẫn sống độc thân. Không phải vì chị không có nhan sắc, mà chính tính cách độc đoán và khắt khe của chị đã khiến nhiều người đàn ông phải bỏ chạy. Tôi từng hy vọng rằng khi thấy em trai muốn lập gia đình, chị sẽ thay đổi, nhưng tôi đã nhầm.

Tuần trước, tôi đã đưa bạn gái về nhà. Cô ấy là một giáo viên tiểu học, dịu dàng và ấm áp. Chúng tôi đã yêu nhau gần một năm, và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cô ấy để có thể vượt qua buổi gặp mặt này.

– Em hãy bình tĩnh, chị anh chỉ hơi khó tính thôi. – Tôi nắm tay cô ấy an ủi trước khi bước vào nhà, nhưng trong lòng tôi cũng không thể đoán trước được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thấy ánh mắt lạnh lùng của chị.

Bữa cơm diễn ra như một phiên tòa xét xử.

Hình như ở nhà em không được dạy về phép tắc bàn ăn nhỉ? Nếu chị sang nhà người khác mà cư xử như vậy, chắc chắn bố mẹ chị sẽ rất thất vọng! – Chị tôi nhìn bạn gái từ đầu đến chân và phán xét.

Cô ấy lúng túng cầm đũa và ngay lập tức bị chị chặn họng:

Cuộc gặp mặt căng thẳng

– Cầm đũa như vậy thì rõ ràng là không được dạy dỗ. Con gái nhà người ta cầm đũa phải thanh thoát, mềm mại chứ kiểu này thì…

Tôi cố gắng chuyển chủ đề, nhưng chị vẫn tiếp tục dồn bạn gái tôi vào thế khó. Nào là “dạy học ở đâu mà nói năng ngọng nghịu”, “nhà ở đâu mà ăn mặc chán thế”, “có biết nấu nướng không?”…

Cuối cùng, chị bắt cô ấy vào bếp rửa bát. Trong lúc cô ấy lúi húi dọn dẹp, tôi nghe chị nói với mẹ:

– Mẹ xem con dâu tương lai của mẹ kìa! Kém sắc, kém học thức, kém kinh tế. Chắc chỉ nhăm nhe của nả nhà mình thôi.

Tôi đứng hình. Nhìn qua khe cửa bếp, thấy bạn gái đang cúi mặt, nước mắt rơi lã chã xuống chậu nước rửa bát.

Trên đường về, cô ấy khóc nức nở.

– Em không thể sống chung với chị gái anh được. Nếu bố mẹ em biết hôm nay em bị sỉ nhục như thế, họ sẽ rất đau lòng…

Đêm đó, tôi không thể chợp mắt. Những mối tình trước cũng tan vỡ tương tự. Chị luôn tìm cách chê bai, soi mói, và bắt người yêu tôi làm đủ thứ việc. Tôi luôn cố gắng bênh vực, nhưng cuối cùng, các cô gái ấy đều ra đi.

Sáng hôm sau, tôi quyết định gặp chị.

– Từ nay tôi sẽ ra ở riêng. Cái nhà này có chị thì không có tôi. Chị không có năng lực tự sinh tồn bên ngoài, nên tôi sẽ để chị sống trong căn nhà này.

Chị tôi gào lên như thể tôi đã làm điều gì sai trái.

– Mày dám nói vậy với chị à? Tao lo cho mày, sợ mày bị lừa!

– Không, chị không lo cho tôi. Chị chỉ muốn hành hạ người khác. Chị sợ người ta sống hạnh phúc hơn mình. Những kẻ ích kỷ như chị nên sống cô độc đến cuối đời!

Nói xong, tôi dọn hết đồ ra ngoài, mặc cho bố mẹ cố gắng hòa giải. Tôi hiểu rằng họ không thể bênh vực cho những hành động xấu xí của chị.

Giờ đây, ngồi trong căn hộ mới, tôi nhìn chiếc điện thoại. Nếu tôi can đảm từ sớm, có lẽ giờ này tôi đã có một gia đình nhỏ ấm áp.

Tôi nhấc điện thoại, nhắn cho cô ấy: “Anh đã ra ở riêng. Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ em sớm hơn…”

Dù có được tha thứ hay không, tôi biết mình phải thay đổi. Vì hạnh phúc của chính mình. Vì tương lai phía trước. Và vì tôi xứng đáng được yêu thương, chứ không phải sống mãi trong cái bóng độc hại của chị gái.

Mỗi lần có ai hỏi tại sao chưa lập gia đình, chị gái tôi đều tự tin trả lời.

Chị gái tôi năm nay 37 tuổi, độ tuổi mà nhiều người đã lập gia đình và có con. Nhưng chị vẫn vô tư đi làm, về nhà xem phim, ăn uống thoải mái. Bố mẹ tôi thường than thở, trong khi hàng xóm và họ hàng cũng thắc mắc về tình trạng độc thân của chị.

Chị ấy không chỉ giỏi giang mà còn tự mua đất, xây nhà cho thuê, sở hữu ô tô và thường xuyên đi du lịch. Một cuộc sống tự do, không phải lo lắng về tài chính. Nhưng điều kỳ lạ là chị lại không yêu ai.

Gần đây, trong một buổi tiệc gia đình, ai cũng hỏi chị khi nào sẽ kết hôn, sợ rằng nếu không nhanh chóng sẽ ế cả đời. Chị chỉ cười và đáp: “Đợi con tận hưởng cuộc sống đã rồi mới nghĩ đến chuyện đó!”

Bố mẹ tôi nghe vậy thì càng lo lắng. Tối hôm đó, bố tôi nghiêm túc khuyên chị nên lập gia đình, không nên rong chơi mãi. Phụ nữ không lấy chồng sẽ rất khổ khi về già, không có ai chăm sóc lúc ốm đau.

Chị tôi phản bác lại, cho rằng nhìn thấy bố mẹ sống với nhau hơn 30 năm qua đã khiến chị ngán ngẩm. Tại sao phải lấy chồng, sinh con? Phụ nữ có thể sống độc lập, và nếu cần, có thể vào viện dưỡng lão khi về già.

Chị ấy đã chuẩn bị cho bản thân một cuộc sống độc lập và không muốn sống như bố mẹ, quanh quẩn với những cãi vã và mâu thuẫn.

Bố mẹ tôi nhìn nhau, không biết nên nói gì. Chị gái tôi đã nói đúng, nhưng điều đó cũng khiến họ lo lắng hơn. Từ hôm đó, tôi thấy bố mẹ có vẻ mệt mỏi hơn, đặc biệt là mẹ, bà thường xuyên lo lắng và không khỏe.

Tôi tự hỏi có nên khuyên chị gái dẫn một người đàn ông về ra mắt để bố mẹ yên tâm hơn không?

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.