Chín năm tằn tiện, phát hiện chồng mua đất cho nhân tình

Chín năm, một khoảng thời gian đủ dài để một đứa trẻ từ khi chào đời trở thành cậu bé tiểu học. Đó cũng là khoảng thời gian mà hai vợ chồng tôi đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách. Nhưng cũng chính trong khoảng thời gian ấy, tôi nhận ra rằng những gì mình tưởng là hạnh phúc chỉ là một vở kịch được dàn dựng rất công phu.

Vợ chồng tôi có thu nhập không phải là thấp, nhưng ở Hà Nội, việc mua một căn nhà để an cư lập nghiệp là điều không hề dễ dàng, đặc biệt là với những cặp vợ chồng tự lập, không nhận được sự hỗ trợ nào từ gia đình. Chính vì vậy, mặc dù cuộc sống có phần ổn định, chúng tôi vẫn phải thuê một căn chung cư tầm trung mà chưa bao giờ có được một ngôi nhà riêng.

Vào một chiều thứ bảy như bao ngày khác, tôi quyết định dọn dẹp phòng làm việc của chồng, nơi mà anh luôn nói sẽ tự dọn. Không hiểu sao, hôm đó tôi lại cảm thấy có điều gì đó thôi thúc mình phải vào phòng đó. Trong lúc dọn dẹp, tôi tình cờ phát hiện một tờ giấy lạ rơi ra từ ngăn kéo bàn làm việc. Khi nhặt lên, tôi cảm thấy tim mình đập mạnh khi thấy dòng chữ “Hợp đồng đặt cọc mua đất” với số tiền 50 triệu đồng, miếng đất trị giá 900 triệu và đặc biệt là tên người mua lại là một người phụ nữ mà tôi chưa từng nghe chồng nhắc đến.

Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi tiếp tục tìm kiếm trong máy tính của chồng và phát hiện ra nhiều bức ảnh anh ôm ấp một người phụ nữ lạ. Những tin nhắn tình cảm mà anh không hề thoát tài khoản. Đặc biệt, tôi đọc được một dòng chat khiến tôi đau lòng: “Anh mua mảnh đất này cho em làm của riêng, bù đắp cho 5 năm em chịu thiệt thòi”.

Thật bất ngờ, khi tôi thức trắng đêm chăm sóc con ốm, thì anh lại ở bên người tình. Khi tôi tằn tiện từng đồng để dành mua nhà, anh lại dùng tiền chung để đặt cọc cho mảnh đất mà anh dành tặng cho cô ta. Đau đớn hơn cả là lời nhắn mà tôi vô tình đọc được: “Cô ấy chỉ là mẹ của các con anh, còn em mới là người anh yêu”.

Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, nước mắt chảy dài. Chín năm qua như một bộ phim quay chậm hiện về trong tâm trí tôi. Những lần anh đi công tác, những buổi tối làm thêm giờ, những lần anh bảo “vợ cứ lo cho con, anh đi làm kiếm tiền mua nhà”… Tất cả chỉ là những chiêu trò để anh có thời gian cho mối tình bên ngoài.

Mảnh đất mà tôi luôn cố gắng để mua cho tổ ấm của hai đứa con, hóa ra lại là “chiến lợi phẩm” anh dành tặng cho người tình. Số tiền tôi chắt bóp từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc để dành dụm, anh lại dùng để đền bù cho sự “hy sinh” của kẻ thứ ba. Còn sự hy sinh của tôi trong suốt chín năm qua thì sao?

Tôi nhìn sang phòng bên, nơi hai đứa con đang say sưa xem hoạt hình. Chúng không hề biết rằng gia đình nhỏ của mình sắp tan vỡ…

Đêm đó, khi các con đã ngủ say, tôi ngồi đối diện với chồng. Anh không hề phủ nhận khi tôi đưa ra bằng chứng. Chỉ lặng lẽ cúi đầu và nói: “Anh xin lỗi”. Hai từ ấy như lưỡi dao cứa sâu vào trái tim tôi. Chín năm yêu thương, chín năm tin tưởng, hóa ra chỉ đáng giá bằng một câu xin lỗi qua quýt.

Giờ đây, khi cơn bão lòng đã qua đi, tôi chỉ còn cách cố gắng mạnh mẽ vì các con. Tôi sẽ không để chúng phải chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã. Nhưng tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho sự phản bội này. Mảnh đất kia phải thuộc về các con tôi, không phải là món quà cho mối tình bẩn thỉu.

Chồng ơi, em từng nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm. Nhưng anh đã chọn cách phá hủy tất cả. Khi em vất vả nuôi con, anh nghĩ gì khi dùng tiền chung của gia đình để nâng niu kẻ thứ ba? Khi em tin tưởng giao cả cuộc đời cho anh, anh nghĩ gì khi phản bội lòng tin ấy?

Chín năm qua, em đã sống trong lừa dối. Nhưng từ nay, em sẽ sống vì sự thật. Vì hai đứa con thơ dại cần một người mẹ mạnh mẽ. Vì em xứng đáng được hạnh phúc, chứ không phải làm nạn nhân của một vở kịch tình yêu giả dối.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.