Trong thời gian gần đây, câu chuyện về lòng lợn đã trở thành tâm điểm bàn tán trên mạng xã hội. Nhân dịp này, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện thú vị về chồng mình, người có tình yêu mãnh liệt với món ăn này.
Chồng tôi không chỉ đơn thuần thích lòng lợn, mà anh ấy thực sự đam mê tất cả các món ăn từ bộ phận tiêu hóa của con lợn. Từ lòng luộc, cháo lòng, dồi, dạ dày cho đến tim, gan, tất cả đều được anh yêu thích như những báu vật quý giá.
Tôi là Mai, 31 tuổi, hiện đang trong hành trình giảm cân lần thứ 15. Mỗi sáng, tôi dậy sớm để pha nước chanh ấm, uống detox, chạy bộ và ăn yến mạch. Trong khi đó, chồng tôi lại ngồi bên cạnh với bát cháo lòng to đùng, chấm dồi vào mắm tôm, khiến tôi không khỏi cảm thấy bực bội.
“Anh nên ăn ít lại, mỡ máu cao thì không kịp chữa đâu”.
Vừa nghe tôi nói, anh chỉ cười và đáp lại bằng câu nói quen thuộc: “Đời người có mấy cái mười năm, ăn cho đã miệng đi”. Tôi chỉ biết lắc đầu, trong khi anh vẫn tiếp tục thưởng thức món ăn yêu thích của mình.
Cuộc sống không dễ dàng khi chồng tôi luôn tìm cách để thưởng thức lòng lợn. Nếu không ăn sáng, anh sẽ ăn tối. Ngày nào đi làm về, anh cũng mang theo một túi lòng nóng hổi hoặc đặt hàng qua ứng dụng giao đồ ăn.
Dù tôi đã nhiều lần nhắc nhở và khuyên bảo, anh vẫn hứa hẹn sẽ giảm bớt, nhưng sáng hôm sau, mùi cháo lòng lại bốc lên từ bếp khiến tôi không thể không cảm thấy thất vọng.
Tuần trước, khi tôi cân anh, kim đồng hồ chỉ gần 90kg, tôi không thể không gào lên: “Anh nhìn xem, hồi cưới nhau anh chỉ có 65kg thôi”.
Anh chỉ nhăn nhó một chút rồi bình thản nói: “Con người phải lớn lên chứ, việc tăng cân là điều tự nhiên”. Tôi chỉ biết ngã quỵ trước sự thản nhiên của anh.
Gần đây, tôi đã quyết tâm hơn trong việc kiểm soát chế độ ăn uống của chồng. Tôi khóa ví của anh, xóa ứng dụng đặt đồ ăn và yêu cầu các hàng bán lòng không phục vụ anh nữa. Nhưng anh lại rất thông minh, tìm đến chợ gần đó và kết bạn với các bà bán hàng để đặt hàng trực tiếp.
Có lần, tôi phát hiện anh giấu một hộp lòng trong tủ quần áo. Khi hỏi, anh chỉ cười và nói: “Để nửa đêm ăn cho đỡ cãi nhau”.
Cuộc sống của tôi trở thành một cuộc chiến giữa nước ép cần tây và bát cháo lòng. Tuy nhiên, sau mỗi lần cãi vã, anh lại vỗ vai tôi và chân thành nói: “Anh biết em lo cho anh, nhưng lòng lợn là niềm vui duy nhất còn lại trong cuộc sống của anh”.
Tôi chỉ biết cười khổ. Biết đâu một ngày nào đó, tôi sẽ mở một quán lòng lợn để vừa giữ chồng, vừa kiếm thêm thu nhập. Chỉ mong anh có thể ăn ít lại, không phải vì tôi ghét lòng, mà vì sức khỏe của anh là điều tôi quan tâm nhất.