Trong cuộc sống hôn nhân, sự quan tâm giữa các thành viên trong gia đình là điều bình thường. Tuy nhiên, khi sự quan tâm đó trở nên quá mức, đặc biệt là giữa chồng và em dâu, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng và băn khoăn về mối quan hệ này.
Gia đình chồng tôi có hai anh em, trong đó em chồng tôi hiện đang làm việc ở nước ngoài. Vợ của em ấy mới sinh con và đang ở nhà ngoại để tiện chăm sóc. Mỗi lần vợ chồng tôi về quê, chồng tôi thường dành thời gian để thăm em dâu và cháu, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Thực tế, mỗi lần về quê, việc đầu tiên mà chồng tôi làm là đến thăm em dâu. Nếu cả hai vợ chồng cùng đi thì không sao, nhưng nhiều lần tôi thấy anh ấy bỏ mặc tôi và con ở nhà để một mình qua thăm em dâu, có khi mất cả nửa ngày. Điều này khiến tôi cảm thấy như mình không được coi trọng trong gia đình.
Tôi cảm thấy khó chịu khi chồng dành quá nhiều sự quan tâm cho em dâu (Ảnh minh họa)
Trong những dịp gia đình có giỗ, em dâu cũng thường đưa con về nhà bố mẹ chồng tôi. Dù cả hai đều có con nhỏ, nhưng mọi việc lại được chồng tôi giao cho tôi làm, với lý do em dâu mệt mỏi. Tôi không hiểu tại sao con tôi không được coi là nhỏ và tôi không có quyền được nghỉ ngơi. Nhiều lúc, tôi cảm thấy như chồng tôi đang ưu ái em dâu hơn cả vợ mình.
Tôi không biết nên làm gì trong tình huống này. Nếu tôi lên tiếng, liệu mọi người có nghĩ tôi đang nhỏ nhen, ích kỷ hay ghen tuông không? Tôi đã từng nghĩ rằng chỉ cần sống tốt, cư xử chân thành và làm tròn bổn phận của một người dâu, thì sẽ được ghi nhận. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
Trong hai năm làm dâu, tôi không nhớ nổi mình đã khóc bao nhiêu lần. Không phải vì công việc nặng nhọc hay mâu thuẫn với chồng, mà là vì sự soi mói và khó tính của bố chồng. Ông luôn chê bai mọi việc tôi làm, từ nấu ăn đến dọn dẹp. Dù tôi cố gắng đến đâu, tôi vẫn cảm thấy mình là người lạ trong chính ngôi nhà của mình.
Khi em dâu về, mọi thứ lại khác hẳn. Bố chồng tôi trở nên dịu dàng và dễ chịu hơn với em ấy. Ông thậm chí còn bênh vực em dâu khi cô ấy vô tình làm vỡ một cái chén, trong khi tôi chỉ cần chạm mạnh cũng đã bị mắng. Điều này khiến tôi cảm thấy ghen tỵ và tự hỏi liệu mình có phải là người kém cỏi không.
Cho đến một ngày, em dâu đã nói với tôi rằng: “Không phải chị tệ đâu, chỉ là bố em biết cách chiều lòng người.” Thì ra, em dâu có một người bố rất tinh tế, luôn biết cách làm thân với bố chồng tôi. Ông ấy đã chủ động tạo mối quan hệ tốt đẹp từ khi em dâu còn yêu cậu út, điều này giúp em ấy được ưu ái hơn trong gia đình.
Tôi nghe mà không khỏi rơi nước mắt. Không phải tôi không biết cách làm hòa, mà là gia đình tôi không có gì ngoài sự chân thành. Bố tôi ở quê, không biết cách giao tiếp xã hội, chỉ dạy tôi sống đàng hoàng và nhẫn nhịn. Nhiều lúc tôi muốn phản kháng, nhưng rồi lại thôi, vì tôi biết rằng có những người chỉ tôn trọng những gì mang lại lợi ích cho họ.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng mình không giỏi trong việc khéo léo, nên mãi mãi không được thương yêu. Nhưng ít nhất, tôi vẫn chọn sống không thẹn với lòng mình.