Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, và có những nỗi đau mà thời gian không thể xóa nhòa.
Ngày anh trai tôi tốt nghiệp đại học, không khí trong nhà tràn ngập niềm vui. Mẹ tôi, với nụ cười rạng rỡ, đứng bên cạnh anh như một biểu tượng của niềm tự hào. Trong khi đó, tôi, một cô gái vừa nhận học bổng du học, chỉ nhận được cái gật đầu hời hợt từ mẹ: “Học hành cho đàng hoàng”. Sự chênh lệch trong tình cảm của mẹ dành cho hai anh em khiến tôi cảm thấy như bị bỏ rơi.
Thời thơ ấu của tôi là những ngày dài chứng kiến sự thiên vị rõ rệt. Anh trai được mẹ mua cho chiếc xe đạp mới, trong khi tôi phải sử dụng chiếc xe cũ kỹ của chị họ. Những bữa ăn sáng, phần của anh luôn đầy ắp, còn tôi chỉ có miếng cơm nắm. Mẹ thường nói: “Con gái ăn ít cho thon thả”, nhưng tôi hiểu rằng đó chỉ là cái cớ để dành phần cho anh.
Khi anh bước vào tuổi thanh niên, sự đào hoa của anh trở thành niềm tự hào của mẹ. Mỗi lần anh về kể về những cô gái mình tán tỉnh, mẹ tôi đều tỏ ra phấn khởi: “Con trai tôi có khác!”. Khi tôi lên tiếng phản đối, mẹ lại quát: “Việc của mày à? Anh thì không bênh đi bênh mấy đứa đâu đâu. Lo mà học hành cho tốt đi!”
Chính sự cổ súy này đã dẫn đến những hệ lụy nghiêm trọng. Ba cô gái đến thông báo có thai, nhưng mẹ tôi lại đuổi họ đi với những lời lẽ cay nghiệt: “Đàn bà con gái không biết giữ mình thì tự chịu!”. Tôi đứng trong góc nhà, lòng đầy xót xa khi thấy một cô gái với bụng bầu lộ rõ khóc nức nở mà không dám phản kháng.
Trong số ba cô gái, chỉ có một người quyết định giữ lại đứa trẻ. Cô ấy đã rời bỏ quê hương, tự sinh con và nuôi dưỡng con một mình, thể hiện sức mạnh và quyết tâm đáng khâm phục.
Thời gian trôi qua, anh trai tôi vẫn sống phóng túng, kết hôn nhưng không thay đổi. Đến khi bác sĩ thông báo anh không còn khả năng sinh sản do những năm tháng lạm dụng rượu bia, mẹ tôi mới cuống cuồng đi tìm đứa cháu nội mà bà đã đánh mất. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, người mẹ đơn thân năm xưa đã cắt đứt mọi liên lạc.
Gặp lại cô ấy trong siêu thị, tôi nhận ra cô ấy đã trở thành một người phụ nữ tự tin với cậu con trai kháu khỉnh, có khuôn mặt giống hệt anh trai tôi. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ quay đi, không dám làm phiền hạnh phúc của họ.
Đôi khi tôi tự hỏi, liệu mẹ có bao giờ hối hận vì đã đối xử bất công với tôi? Liệu bà có nhận ra rằng chính sự nuông chiều đã hủy hoại đứa con trai mà bà yêu thương? Cuộc sống này thật phức tạp, và có những sai lầm không thể sửa chữa.
Video đang HOT
Tôi đã học cách buông bỏ, không phải vì tôi bao dung, mà vì tôi xứng đáng có một cuộc sống thanh thản. Đôi khi, công lý không đến từ sự trừng phạt, mà đến từ sự bình yên của những người biết trân trọng bản thân mình. Đó mới là chiến thắng đẹp nhất.
Dù anh trai có mang lợn quay về giỗ mẹ, tôi cũng không nhận mà ném đi. Tôi không bao giờ quên cách anh và vợ đối xử tệ bạc với mẹ.
Từ nhỏ, anh tôi luôn được ưu ái hơn, và khi anh thi đỗ đại học, bố mẹ càng tự hào. Anh đi học, chi phí phát sinh khiến bố mẹ tôi phải làm việc vất vả hơn. Bố tôi lao lực rồi mất, mẹ tôi phải gánh vác mọi thứ.
Khi tôi xin nghỉ học để đi làm phụ mẹ, hàng tháng tôi đưa lương cho mẹ, chỉ giữ lại một ít. Anh tôi tốt nghiệp và được nhận vào làm ở một bệnh viện lớn nhờ vào mối quan hệ của bạn gái.
Cuộc sống của anh trôi qua êm đềm cho đến khi tôi lấy chồng. Nhà chồng cách nhà mẹ khoảng 50km, nên tôi chỉ về thăm mẹ được 2-3 lần mỗi tháng. Thấy mẹ già yếu, tôi lo lắng cho sức khỏe của bà.
Bốn năm trước, chị dâu sinh con, anh trai đưa mẹ ra Hà Nội sống chung. Nhưng mẹ tôi lại bị đối xử như người giúp việc. Tết năm đó, tôi đón mẹ về quê, bà tâm sự về những điều đau lòng mà bà phải chịu đựng.
Mẹ tôi phải làm việc vất vả, nhưng chị dâu không bao giờ hài lòng. Chị chê bai mẹ tôi đủ điều, và anh trai không hề can thiệp. Khi mẹ đòi về quê, anh lại ngăn cản, xin bà thương con cháu.
Hết Tết, mẹ tôi lại trở về Hà Nội. Hai tháng sau, bà gọi điện cho tôi, vừa ho vừa khóc, nói rằng không thể sống cùng anh trai nữa. Mẹ bị cúm nặng, nhưng chị dâu lại trách móc bà.
Cuối cùng, mẹ tôi bị té ngã trong nhà nghỉ và phải gọi cho tôi nhờ đón về quê. Hơn một năm sau, mẹ tôi mất do tai nạn giao thông. Biết tin, anh trai về khóc lóc, nhưng sau tang lễ, anh không đề cập đến chuyện hương khói cho bố mẹ.
Giờ đây, tôi đã qua hai lần giỗ mẹ. Lần đầu, anh không về dự. Năm nay, anh mang lợn quay về cúng giỗ, nhưng trước mặt quan khách, anh lại chê tôi cúng mẹ sơ sài. Tức giận, tôi đã ném lợn quay đi và đuổi anh ra khỏi nhà.
Tôi biết mình không nên làm như vậy, nhưng cơn tức giận đã dồn nén quá lâu. Anh không phụng dưỡng mẹ khi còn sống, giờ lại mang quà cáp về để thể hiện với mọi người. Tôi không còn xem anh là người thân nữa.