Dành cả thanh xuân để yêu, bảy năm sau tôi phát hiện bí mật động trời của anh trong một lần say xỉn

Trong suốt những năm tháng bên nhau, tôi đã chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Nhưng mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn sau một lần bạn trai say xỉn.

Tôi từng nghĩ rằng bảy năm là khoảng thời gian đủ dài để hiểu một người. Nhưng thực tế lại cho thấy, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của riêng tôi.

Chúng tôi gặp nhau qua sự giới thiệu của bạn bè. Tôi là một người phụ nữ thông minh, thành đạt và có tiêu chuẩn cao trong việc chọn bạn trai. Phải trải qua nhiều cuộc hẹn, tôi mới tìm thấy anh, người mà tôi cảm thấy phù hợp.

Anh là mẫu đàn ông mà nhiều cô gái mơ ước, và tôi cũng không ngoại lệ. Với vẻ ngoài điển trai, tài chính ổn định và hơn tôi năm tuổi, chúng tôi luôn được khen ngợi là một cặp đôi hoàn hảo.

Trong suốt thời gian yêu nhau, anh chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Mỗi hành động nhỏ của anh đều thể hiện sự tinh tế và chu đáo, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Dù bố mẹ tôi thúc giục kết hôn, cả hai chúng tôi đều đồng ý rằng hãy tận hưởng tình yêu trước đã. Tôi cũng đã chuẩn bị cho tương lai, nếu đến năm 35 tuổi tôi vẫn chưa có con thì cũng không sao.

Điều khiến tôi ngưỡng mộ anh nhất là khả năng giữ vững bản thân giữa những cám dỗ của cuộc sống. Trong những bữa tiệc, khi mọi người dễ dàng sa đà vào rượu bia, anh vẫn luôn giữ được sự điềm tĩnh và chừng mực. Anh không phải là người không biết uống, mà là người hiểu rõ giá trị của sự kiểm soát.

Có lần, tôi đã thử thách anh bằng cách rủ anh đi chơi cùng nhóm bạn gái xinh đẹp của mình. Nhưng giữa những cô gái đó, anh chỉ có ánh mắt dành cho tôi, khiến tôi cảm thấy tự hào và hạnh phúc.

Video đang HOT

Nhưng rồi, mọi niềm tin và hy vọng của tôi đã sụp đổ. Vào ngày sinh nhật của tôi, anh bỗng dưng say xỉn. Tôi không thể hiểu tại sao anh lại khác lạ như vậy. Trong cơn say, anh gọi tên một người con gái lạ: “Linh… Linh ơi… Anh xin lỗi, nếu không phải do anh thì em không ra đi oan uổng như vậy…”

Giọng anh nghẹn lại, như thể có điều gì đó đau đớn đang dồn nén trong lòng. Tôi đứng sững lại, Linh là ai? Một cái tên chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi suốt bảy năm qua. Nhưng khi anh gọi tên đó, tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Tôi đã đập vào người anh, nhưng anh lại gục xuống bàn. Trong cơn mưa lất phất của những ngày đầu xuân, tôi chạy ra ngoài như một kẻ điên, nước mắt lăn dài trên má, không biết mình đã đi qua bao nhiêu con phố trước khi trở về nhà.

Sáng hôm sau, anh gọi điện với giọng trầm lắng, như thể đã biết chuyện gì xảy ra. Tôi đã bình tĩnh hơn và hẹn gặp anh để nói chuyện rõ ràng. Tôi kể cho anh nghe về sự việc: “Thực ra Linh là người vợ sắp cưới của anh, cô ấy đã qua đời trong một tai nạn mà anh gây ra.”

Anh thừa nhận rằng, tình cảm anh dành cho tôi ban đầu là vì tôi giống người cũ. Tôi chợt nhớ lại ánh mắt của anh khi lần đầu gặp nhau, và tôi đã nghĩ rằng vẻ đẹp của mình đã thu hút anh.

Thực ra, mọi thứ chỉ là một vở kịch, một bản sao ám ảnh. Những cái ôm, những nụ hôn, những lời yêu thương mà anh dành cho tôi… đều không phải vì tôi, mà vì tôi giống cô ấy, người phụ nữ mà anh chưa bao giờ quên.

Tôi đau đớn nói lời chia tay, nhưng anh níu kéo. Anh khẳng định rằng mặc dù chưa quên người cũ, nhưng tình cảm anh dành cho tôi là thật. Tôi yêu anh rất nhiều, nhưng để tiếp tục bên cạnh một người như vậy, tôi cảm thấy bất an. Liệu tôi có thể làm anh quên đi hình bóng cũ?

Bảy năm yêu thương, giờ đây tôi chỉ biết khóc, khóc cho một tình yêu mà chưa bao giờ thực sự thuộc về mình. Tôi đã dành cả thanh xuân để yêu anh, nhưng giờ tôi phải làm gì đây?

Điều kiện của bố tôi đưa ra rất đơn giản, nhưng phản ứng của Hoa khiến tôi lo lắng.

Tôi đã yêu Hoa được ba năm, và tình cảm của chúng tôi rất tốt đẹp. Bố mẹ tôi thúc giục tôi cưới trong năm nay, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, Hoa đều tìm cách từ chối.

Hoa nói rằng cô ấy còn trẻ, muốn tận hưởng hết thanh xuân trước khi nghĩ đến chuyện kết hôn. Năm nay, Hoa đã 32 tuổi, còn trẻ trung gì nữa mà không chịu lấy chồng.

Tôi đã từng nhờ bố mẹ Hoa nói giúp để cô ấy đồng ý cưới sớm, nhưng họ cũng bất lực vì Hoa cương quyết không chịu.

Tôi đã nói với Hoa rằng nếu không đồng ý cưới thì chúng ta sẽ chia tay, nhưng cô ấy chỉ nói tùy tôi, rồi giận dỗi một tuần. Vì yêu Hoa, tôi đã chủ động làm hòa và từ đó không dám nhắc đến chuyện cưới xin nữa.

Vào một buổi tối chủ nhật, khi Hoa đến nhà tôi ăn cơm, bố tôi đã hỏi khi nào chúng tôi mới cưới, vì tuổi của cả hai không còn nhỏ nữa. Tôi nhìn Hoa để xem phản ứng của cô ấy. Bạn gái tôi ấp úng trả lời rằng khi nào có nhà sẽ tính đến chuyện cưới.

Bố tôi đã nói với chúng tôi rằng với thu nhập hiện tại, có lẽ cả đời này cũng không thể mua được nhà, vì vậy ông đã chuẩn bị sẵn một ngôi nhà. Ông đã lấy ra cuốn sổ đỏ và nói sẽ tặng cho chúng tôi trong ngày cưới.

Nhưng điều kiện là Hoa phải có thai trước khi cưới. Bố tôi lo lắng vì chúng tôi yêu nhau ba năm mà chưa có lần nào có thai, ông sợ chúng tôi khó có con.

Tôi thấy ý kiến của bố cũng có lý, nhưng khi nhìn sang Hoa, tôi thấy mặt cô tái nhợt, miệng lắp bắp không thể nói thành lời. Phải chăng cô ấy có bí mật gì mà tôi không biết? Không muốn bạn gái rơi vào tình huống khó xử, tôi đã đỡ lời cho cô ấy và hứa sẽ sớm báo tin vui cho bố mẹ để giành lấy cuốn sổ đỏ.

Sau khi rời khỏi nhà tôi, Hoa đã thật thà nói rằng cô ấy bị vô sinh. Cô ấy đã đi khám nhiều nơi và các bác sĩ đều cho kết luận như vậy. Chính vì thế mà Hoa luôn tìm cách trì hoãn chuyện cưới xin.

Tôi choáng váng khi biết sự thật này. Tôi yêu Hoa rất nhiều và không muốn rời xa cô ấy, nhưng giờ đây Hoa không thể có con, tôi phải làm sao đây?

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.