Hành Trình 300km Đón Mẹ Vợ: Những Bí Mật Đằng Sau 10 Năm Chăm Sóc

* Câu chuyện được chia sẻ trên mạng xã hội, thu hút sự quan tâm lớn từ cộng đồng.

Tôi là Hiểu Minh, 48 tuổi, hiện đang điều hành một nhà hàng tại Trùng Khánh, Trung Quốc. Trong những năm gần đây, tôi đã đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác nhau, giúp thu nhập của gia đình ổn định hơn. Năm nay, tôi quyết định đón mẹ vợ, một người phụ nữ đã gần 80 tuổi, lên sống cùng gia đình tôi. Tôi luôn xem bà như mẹ ruột và càng trân trọng hơn khi biết những hy sinh mà bà đã dành cho tôi và con gái tôi, Hiểu Linh, hiện đang theo học đại học.

Câu chuyện bắt đầu từ 18 năm trước, khi tôi kết hôn với Trần Dư Hà, một cô gái xinh đẹp và thông minh mà tôi đã yêu từ thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi đã cùng nhau xây dựng một cuộc sống, thuê một căn hộ nhỏ và chào đón sự ra đời của con gái đầu lòng, Hiểu Linh. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng chúng tôi luôn hạnh phúc bên nhau.

Thế nhưng, một biến cố lớn đã xảy ra khi vợ tôi qua đời trong một tai nạn giao thông. Tôi đã phải dùng hết tiền tiết kiệm để bù đắp cho người bị nạn và còn phải vay thêm để trang trải nợ nần. Sau tang lễ, tôi không cho phép mình chìm đắm trong nỗi buồn mà quyết tâm làm việc để nuôi con và trả nợ.

Vì bố tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ và mẹ tôi cũng đã qua đời vì bệnh tật, tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất là gửi Hiểu Linh về sống với bà ngoại. Lúc đó, con bé mới 8 tuổi, cần sự chăm sóc và yêu thương. Tôi đã quyết định đưa con về quê để bà ngoại chăm sóc, trong khi tôi tiếp tục làm việc để kiếm tiền.

Ngày đưa Hiểu Linh về cho bà ngoại, trời mưa tầm tã, lòng tôi nặng trĩu. Con bé hiểu chuyện, dù rất buồn nhưng vẫn động viên tôi. Mẹ vợ tôi, bà Lan, là một người phụ nữ tần tảo, đã sống một mình từ khi chồng mất, dành cả cuộc đời để chăm sóc con cái. Bà đã hứa với tôi rằng sẽ lo cho Hiểu Linh trong những năm tháng tôi đi làm xa.

Trong suốt 5 năm đầu tiên, tôi đã phải làm việc vất vả ở nước ngoài, gửi tiền về cho mẹ vợ và con gái. Mặc dù thu nhập không ổn định, nhưng bà luôn động viên tôi và tự lo cho cuộc sống của hai bà cháu. Bà đã tiết kiệm từng đồng để lo cho Hiểu Linh, từ tiền học phí đến sinh hoạt phí.

Khi tôi trở về nước, Hiểu Linh đã lớn và đang học cấp 2. Mẹ vợ tôi đã đề nghị giữ con lại thêm vài năm nữa cho đến khi Hiểu Linh lên đại học. Tôi đồng ý vì biết rằng con gái tôi đang sống trong môi trường tốt và được bà ngoại chăm sóc chu đáo.

Trong thời gian ở Trùng Khánh, tôi đã quyết định đầu tư vào kinh doanh và mở một nhà hàng. Sau nhiều nỗ lực, tôi đã thành công và có cuộc sống ổn định. Khi con gái tôi lên đại học, tôi đã đón nó về sống cùng. Tuy nhiên, tôi không hề biết rằng mẹ vợ tôi đã âm thầm làm việc để hỗ trợ chúng tôi trong suốt 10 năm qua.

Trong một lần trò chuyện, Hiểu Linh đã tiết lộ cho tôi biết rằng bà ngoại đã phải đi rửa bát thuê để kiếm tiền nuôi cháu. Bà không muốn tôi lo lắng nên đã giấu kín chuyện này. Tôi cảm thấy rất đau lòng khi biết được sự hy sinh của bà.

Quyết định ngay lập tức, tôi lái xe 300km về quê để đón mẹ vợ lên sống cùng. Tôi muốn bà biết rằng tôi luôn coi bà như mẹ ruột và muốn chăm sóc bà trong những năm tháng còn lại. Khi đến nơi, tôi thấy bà đang nhặt rau trước hiên nhà, và tôi đã không kìm được nước mắt.

Bà đã từ chối lời mời lên thành phố ban đầu, nhưng sau khi Hiểu Linh nài nỉ, bà đã đồng ý. Điều bất ngờ hơn là bà còn gửi cho tôi một số tiền lớn mà bà đã tiết kiệm trong suốt 10 năm qua, với mong muốn giúp tôi trong công việc kinh doanh.

Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một người mẹ vợ tuyệt vời như vậy. Tôi hứa sẽ chăm sóc và báo hiếu bà thật tốt. Câu chuyện của tôi đã nhận được nhiều sự đồng cảm từ cộng đồng mạng, và nhiều người cũng chia sẻ những trải nghiệm tương tự về tình cảm gia đình.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.