Cuộc sống hôn nhân của tôi đã trải qua 6 năm, nhưng dường như sự tôn trọng mà chồng dành cho tôi ngày càng giảm sút.
Hôm qua, khi tôi gặp sự cố với chiếc xe của mình vào buổi tối, tôi đã phải nhờ chồng đến đón. Tuy nhiên, khi anh ấy đến, tôi cảm nhận rõ sự khó chịu từ anh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy chồng mình sợ hãi, và cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ chính bản thân mình. Chồng tôi là một doanh nhân thành đạt, kiếm hàng trăm triệu mỗi tháng, trong khi tôi lại không giống như những người phụ nữ khác, tôi không chỉ ở nhà mà còn làm việc bên ngoài.
Gia đình tôi có truyền thống kinh doanh hải sản. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã phải từ bỏ cơ hội của mình để giúp đỡ gia đình trong thời điểm khó khăn. Tôi luôn tự hào về công việc của mình, vì tôi không bao giờ buôn bán hàng giả và luôn đảm bảo chất lượng sản phẩm.
Tôi và chồng quen nhau từ khi anh còn là sinh viên nghèo. Khi anh có ý định bỏ học, tôi đã quyết tâm giúp đỡ anh, thậm chí còn hứa sẽ kiếm tiền để anh có thể tiếp tục học. Từ đó, tôi đã một tay lo liệu mọi chi phí cho anh từ học phí đến sinh hoạt.
Video đang được quan tâm
Chồng tôi tỏ ra khó chịu khi đến đón tôi. Ảnh minh họa: Internet
Sau khi tốt nghiệp và có công việc ổn định, chúng tôi đã tổ chức đám cưới. Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống hôn nhân sẽ viên mãn, nhưng thực tế lại không như mong đợi. Chồng tôi ngày càng có những yêu cầu vô lý, anh cho rằng vì mình kiếm tiền nên tôi phải ở nhà chăm sóc con cái và làm nội trợ. Khi tôi không đồng ý, anh lại có những lời lẽ xúc phạm.
Vào hôm qua, khi tôi nhờ chồng đến đón, anh đã phàn nàn: “Đã bảo thanh lý quán cá đi, về nhà lúc nào cũng tanh tưởi mùi cá, nó ám cả vào người tôi”.
Tôi đã cố gắng giải thích nhẹ nhàng nhưng không thành công. Cuối cùng, tôi đã đổ cả chậu nước cá lên người mình và nói thẳng: “Em là như vậy, nếu anh không chịu được thì chúng ta có thể chia tay. Không có gì là khó cả”.
Tôi đã tự gọi xe về, còn chồng thì không hề mở lời xin lỗi. Tôi thật sự thất vọng với cách cư xử của anh. Giờ đây, tôi sẵn sàng chấp nhận ly hôn để giải thoát cho bản thân. Tôi thà nuôi con trong điều kiện thiếu thốn còn hơn sống với một người chồng như vậy.
Tôi đã gọi điện cho vợ, nhưng cô ấy chỉ thờ ơ bảo tôi ký đơn rồi nộp.
Chúng tôi đã sống với nhau được 3 năm. Sau khi sinh con gái, vợ tôi đã nghỉ việc để chăm sóc con cái và dọn dẹp nhà cửa. Kinh tế gia đình hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Tôi đã phải làm thêm nhiều việc để kiếm thêm thu nhập, thường xuyên về nhà muộn.
Dù tôi đã cố gắng giải thích, nhưng vợ vẫn không hiểu và còn gây áp lực cho tôi. Cô ấy cho rằng tôi chỉ biết nhậu nhẹt và bỏ bê gia đình. Mỗi khi tôi bực bội, cô ấy lại khóc lóc, khiến tôi cảm thấy chán nản và mệt mỏi. Tình cảm vợ chồng vì thế mà ngày càng lạnh nhạt.
Dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn. Tôi thương con và không muốn chúng phải chịu thiệt thòi khi cha mẹ ly dị.
Hôm qua, khi tôi về nhà lúc 10 giờ đêm, tôi đã rất bất ngờ khi thấy nhà cửa tối om. Mở đèn lên, tôi thấy mọi thứ trống rỗng, không còn đồ chơi của con, không còn cảnh bừa bộn. Tất cả đều vắng lặng, khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi gọi tên vợ và con nhưng không ai trả lời. Đồ đạc của họ đã không còn trong nhà. Chỉ có tờ đơn ly hôn và 200 triệu đặt trên bàn. Vợ tôi ghi rằng hôn nhân không hạnh phúc, chồng thường xuyên xúc phạm vợ và không tìm được tiếng nói chung.
Cô ấy để lại 200 triệu để trả cho tôi, số tiền mà tôi đã cho cô ấy để lo phẫu thuật cho bố vợ. Tôi không ngờ cô ấy lại trả lại số tiền đó.
Khi tôi gọi điện hỏi về số tiền, cô ấy nói đã vay mượn và sẽ đi làm để trả nợ. Cô ấy đã chán nản với cuộc hôn nhân này và chỉ muốn giải thoát cho bản thân. Cô ấy còn trách tôi là người vô tâm, không bao giờ hiểu và lắng nghe cô ấy. Cô ấy đã khóc một mình và cảm thấy rất tuyệt vọng.
Tôi thật sự không hiểu vợ mình. Tôi đã cung cấp cho cô ấy 20 triệu mỗi tháng để chi tiêu. Tôi chỉ có lỗi là thường xuyên đi nhậu với khách hàng. Nhưng với công việc, tôi không thể ở nhà mỗi đêm như phụ nữ. Liệu có cách nào để vợ tôi hiểu và quay về không?