Khi dự định họp lớp gặp phải sự phản đối từ mẹ chồng

Câu chuyện của tôi với mẹ chồng đã để lại trong lòng tôi nhiều cảm xúc nặng nề. Về đến phòng, tôi không kìm được nước mắt vì cảm thấy tủi thân.

Dịp Giỗ Tổ Hùng Vương năm nay, nhóm bạn đại học của tôi đã lên kế hoạch tổ chức một chuyến dã ngoại kéo dài 2 ngày 1 đêm ở ngoại thành Hà Nội để kỷ niệm 10 năm ra trường và ôn lại những kỷ niệm đẹp. Tôi rất háo hức tham gia vì đã lâu không gặp lại bạn bè cũ.

Tôi đã chia sẻ với chồng về kế hoạch này và anh rất ủng hộ, khuyến khích tôi nên dành thời gian cho bản thân và gặp gỡ bạn bè. Anh hứa sẽ ở nhà chăm sóc con (3 tuổi) trong thời gian tôi đi. Nghe chồng nói vậy, tôi cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, tôi biết rằng còn một người nữa mà tôi cần phải xin ý kiến, đó chính là mẹ chồng.

Hơn 4 năm làm dâu, tôi cảm thấy như mình bị mất tự do, ít khi được quyết định theo ý mình. Ngay cả những vấn đề như chuyện sinh con, tôi cũng phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ chồng.

Mẹ chồng tôi không phải là người quá cổ hủ hay soi mói, nhưng bà có những nguyên tắc riêng. Tôi luôn phải báo cáo và xin phép mẹ chồng trước khi làm bất cứ điều gì. Trong suốt thời gian qua, tôi đã quen với việc sống theo nề nếp và gia phong của bà.

Tôi đã nhẹ nhàng kể với mẹ chồng về chuyến đi, chỉ đơn giản là một buổi gặp mặt kỷ niệm 10 năm ra trường, nhưng được tổ chức trong 2 ngày.

Tuy nhiên, khi vừa nghe tôi nói về kế hoạch đi chơi dịp lễ, mẹ chồng đã cắt ngang, với giọng điệu dứt khoát: “Phụ nữ quan trọng nhất là gia đình. Dịp lễ là để ở nhà lo hương khói tổ tiên, thu dọn nhà cửa, chứ không phải đi tụ tập bạn bè qua đêm rồi phát sinh nhiều chuyện không hay.

Video đang HOT

Mình đã có chồng con rồi, không còn trẻ để chạy theo những thứ xa xỉ ngoài xã hội, nên tốt nhất không nên đi. Mẹ nói ít, con hiểu nhiều, đừng làm điều gì khiến mẹ thất vọng.

Nghe mẹ chồng nói, tôi chỉ biết im lặng. Tất cả những háo hức trong tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi rất muốn nói với mẹ chồng rằng tôi cũng cần có khoảng thời gian riêng tư, cần nghỉ ngơi sau những ngày làm việc căng thẳng, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói gì. Tôi hiểu rằng dù có giải thích, mẹ chồng cũng sẽ không hiểu. Trong mắt bà, việc con dâu đi chơi là điều không đúng, là thiếu trách nhiệm với gia đình.

Tôi biết mẹ chồng là người sống theo nề nếp, coi trọng truyền thống. Nhưng đôi khi, tôi ước gì mẹ có thể đặt mình vào vị trí của tôi – một người phụ nữ vừa đi làm, vừa làm dâu, làm vợ, làm mẹ.

Có những lúc tôi tự hỏi: Nếu tôi là con gái ruột của mẹ, liệu mẹ có ngăn tôi đi chơi như vậy không? Hay chỉ vì tôi là “con dâu” nên mọi hành động của tôi đều phải cân nhắc để làm vừa lòng người khác?

Câu chuyện kết thúc với sự nặng trĩu trong lòng tôi. Về phòng, tôi bất giác bật khóc vì tủi thân. Dù ấm ức trong lòng nhưng cuối cùng, tôi vẫn phải nhắn cho nhóm bạn: “Tôi không đi được rồi…”.

Chỉ một câu ngắn ngủi ấy nhưng khiến tôi phải suy ngẫm. Mọi nỗ lực của tôi dường như vẫn chưa đủ để mẹ chồng nhìn nhận tôi như một người con gái trong gia đình. Có lẽ, trong mắt mẹ chồng, tôi vẫn chỉ là “người ngoài”, một đứa con dâu “khác máu tanh lòng” mà thôi!

Nhiều bạn bè nói tôi hèn nhát, không dám “bật” lại mẹ chồng vì cuộc sống là của mình, mình có quyền quyết định. Nhưng hoàn cảnh gia đình tôi khá đặc biệt, bố chồng mất sớm, mẹ chồng một mình nuôi chồng tôi khôn lớn. Nếu tôi và mẹ chồng mâu thuẫn, sẽ khiến chồng tôi rơi vào thế khó xử giữa mẹ và vợ. Thực lòng, tôi không muốn tạo ra căng thẳng trong gia đình.

Tôi nên làm gì để cảm thấy thoải mái hơn đây?

Cuộc trò chuyện với những người bạn cũ đã khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn về giá trị của cuộc sống.

Đêm nay, thành phố lên đèn rực rỡ, nhưng trong lòng tôi lại trĩu nặng những suy tư. Buổi họp lớp đã khơi dậy trong tôi những băn khoăn về giá trị thực sự của cuộc sống và sự giàu có.

Chúng tôi gặp lại nhau, những người bạn cũ, sau 10 năm xa cách. Nhìn quanh, ai nấy đều đã thay đổi nhiều. Có người thành đạt, giàu sang, có người vẫn đang chật vật với cuộc sống. Nhưng dù cuộc sống có thay đổi thế nào, chúng tôi vẫn là những người bạn, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xưa cũ.

Trong buổi họp lớp, tôi đặc biệt chú ý đến Hiểu Minh – cậu bạn cùng bàn suốt mấy năm học. Ngày xưa, Hiểu Minh là cậu học sinh nghèo nhất lớp, nhưng cũng là người học giỏi và chăm chỉ nhất. Sau khi tốt nghiệp, Hiểu Minh không theo đuổi con đường kinh doanh mà tiếp tục gắn bó với nghiên cứu khoa học. Hiện tại, anh đã trở thành một nhà khoa học có tiếng với nhiều bài báo nghiên cứu được xuất bản. Tuy nhiên, cuộc sống của Hiểu Minh vẫn chưa bao giờ dư dả.

Tôi nhớ trong buổi họp lớp cách đây 10 năm, tôi từng hỏi Hiểu Minh: “Ông có bao giờ thấy tiếc nuối khi không chọn con đường kinh doanh không?”. Hiểu Minh chỉ cười và đáp: “Tôi không tiếc nuối gì cả. Được cống hiến cho khoa học, làm những điều mình yêu thích, đó là niềm vui lớn nhất rồi”.

Trong khi đó, Thoại Bách – một người bạn khác trong nhóm lại có cuộc sống hoàn toàn trái ngược. Thoại Bách là một doanh nhân thành đạt, giàu có, nhưng trong mắt tôi, cậu ấy lại không có được niềm hạnh phúc thực sự. Thoại Bách luôn bận rộn với công việc, ít có thời gian dành cho gia đình và bạn bè. Ánh mắt cậu ấy lúc nào cũng đượm buồn, như thể đang thiếu một điều gì đó rất quan trọng.

Cuối buổi họp lớp, khi mọi người đã ngà ngà say, tôi chợt nhận ra một điều: Người giàu nhất không phải là người có nhiều tiền nhất, mà là người có một cuộc sống ý nghĩa và hạnh phúc.

Hiểu Minh dù không giàu có vật chất, nhưng anh ấy có một cuộc sống ý nghĩa, được cống hiến cho khoa học, làm những điều mình yêu thích. Đó là một sự giàu có mà không phải ai cũng có được. Thoại Bách dù giàu có vật chất, nhưng lại thiếu đi những điều quan trọng nhất của cuộc sống: tình yêu thương, sự quan tâm, những khoảnh khắc vui vẻ bên gia đình và bạn bè.

Buổi họp lớp kết thúc, tôi trở về nhà với tâm trạng đầy suy tư. Tôi đã học được một bài học quý giá: Sự giàu có không chỉ đo bằng tiền bạc, địa vị, mà còn đo bằng những giá trị tinh thần, những điều ý nghĩa mà chúng ta mang lại cho cuộc sống.

Tôi chợt nhớ đến câu nói của một nhà văn nổi tiếng: “Sự giàu có không nằm ở số lượng tài sản bạn sở hữu, mà nằm ở số lượng những người bạn yêu thương và những người yêu thương bạn”. Và tôi tin rằng trên hành trình cuộc đời, những giá trị tinh thần, những mối quan hệ tốt đẹp mới chính là tài sản quý giá nhất.

Tôi tự nhủ với lòng mình rằng từ nay về sau, tôi sẽ sống một cuộc sống ý nghĩa hơn, không chỉ tập trung vào việc kiếm tiền, mà còn tập trung vào việc làm những điều mình yêu thích, cống hiến cho xã hội, và dành thời gian cho gia đình, bạn bè. Bởi vì, đó mới chính là sự giàu có thực sự.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.