Khi Mẹ Đau Ốm, Con Cái Chỉ Gọi Để Nói Một Câu Khiến Mẹ Rơi Nước Mắt

Cuộc sống của một người mẹ đơn thân luôn đầy rẫy những thử thách và gian nan. Tôi đã dành trọn vẹn tâm huyết và tình yêu thương để nuôi dạy hai cô con gái của mình. Từ những ngày đầu chúng chào đời, tôi đã không ngừng làm việc, thức khuya dậy sớm để đảm bảo cho chúng có một cuộc sống tốt đẹp nhất. Dù có khó khăn đến đâu, tôi chưa bao giờ than phiền, bởi tình yêu dành cho con là động lực lớn nhất trong cuộc đời tôi. Thế nhưng, khi nhìn lại, tôi không khỏi cảm thấy xót xa khi những gì tôi nhận lại từ các con không như tôi mong đợi.

Ngày con gái lớn của tôi bước vào cuộc sống hôn nhân, lòng tôi tràn ngập cảm xúc. Tôi vui mừng vì con đã tìm thấy hạnh phúc, nhưng cũng không khỏi buồn bã khi biết rằng con sẽ không còn bên tôi như trước. Tôi đã dành cả tháng trời chuẩn bị cho ngày trọng đại của con, từ việc may váy cưới đến nấu nướng. Nhưng khi ngày cưới đến, tôi chỉ thấy con gái mình bận rộn chăm sóc cho gia đình chồng, mà quên mất mẹ đẻ đang đứng bên cạnh. Tôi cảm thấy như mình trở thành một người lạ trong chính ngày vui của con. Sau khi kết hôn, con gần như chỉ chăm lo cho nhà chồng, ít khi nhớ đến mẹ.

Mẹ đẻ ốm nặng, gọi điện nhưng không con nào nhấc máy, đến khi các con gọi lại, chỉ nói được một câu khiến mẹ đau trào nước mắt- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Không lâu sau, con gái út của tôi cũng theo bước chị. Tôi đã hy vọng ít nhất một trong hai đứa sẽ nhớ đến mẹ, nhưng thực tế lại không như mong đợi. Cả hai đều dường như quên lãng tôi trong những bộn bề của cuộc sống mới.

Trong một lần tôi bị ốm nặng, không thể tự chăm sóc bản thân, tôi đã gọi điện cho cả hai con. Nhưng thật đau lòng, không ai nhấc máy. Khi con gái lớn gọi lại, chỉ nhắc nhở tôi uống thuốc, còn con gái út thì khuyên tôi nhờ hàng xóm mua cháo giúp vì con không thể về ngay. Tôi nằm đó, trong căn nhà tĩnh lặng, tự hỏi mình đã sai ở đâu. Tôi đã dành cả cuộc đời để yêu thương và hy sinh cho chúng, nhưng giờ đây, tôi chỉ còn lại nỗi cô đơn và sự đau đớn.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của tôi ngày càng suy yếu. Tôi biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa. Trong những ngày tháng cuối cùng, tôi đã viết một bức thư, ghi lại tất cả những kỷ niệm, những hy sinh và tình yêu thương mà tôi dành cho hai đứa con. Tôi không trách chúng, vì tôi hiểu rằng cuộc sống của chúng đã thay đổi. Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng, một ngày nào đó, chúng sẽ nhớ về mẹ, sẽ hiểu được những gì tôi đã làm vì chúng.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.