Trong những ngày nghỉ lễ dài, lớp học cấp 2 của tôi đã tổ chức một buổi gặp mặt đầy cảm xúc. Tôi chọn cho mình bộ trang phục giản dị với quần tây và sơ mi trắng, mái tóc được buộc gọn gàng. Không có xe sang hay phụ kiện đắt tiền, tôi đến với một tâm trạng đơn giản: muốn gặp lại những người đã cùng tôi trải qua những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ.
Buổi tiệc diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, nơi mà không khí vui vẻ đã tràn ngập từ khi tôi bước vào. Tuy nhiên, sự chú ý dường như không dành cho tôi. Tôi tự mình tìm đến quầy nước và chọn một bàn ít người để ngồi.
Chẳng bao lâu sau, tôi bị kéo vào một nhóm chụp hình. "Chúng ta hãy chụp một bức ảnh để nhớ lại ai là người đen nhất lớp nhé!" – một người bạn hô lớn. Tất cả mọi người đều cười ồ lên, ánh mắt họ đổ dồn về phía tôi. Tôi chỉ biết gượng cười. Hồi cấp 2, tôi từng bị trêu chọc vì làn da nâu, và tôi đã nghĩ rằng những chuyện đó đã qua. Nhưng hóa ra, trong mắt họ, tôi vẫn chỉ là một trò đùa.
Khi lớp trưởng cũ đứng lên để "tổng kết thành tích lớp", không khí như một cuộc thi ngầm: Ai là giám đốc, ai đã định cư ở nước ngoài, ai lấy chồng đại gia. Họ bắt đầu khoe khoang về chức vụ, hàng hiệu, và thành tích của con cái, khiến tôi cảm thấy như mình đang ở một cuộc thi không mong muốn.
Một người bạn trai từng ngồi cùng bàn đứng lên và tự hào nói: "Thật may là hồi đó tớ không dính vào mấy đứa lông bông, đen đúa ngày xưa. Giờ nhìn lại thấy lựa chọn đúng!" Ánh mắt lại một lần nữa hướng về tôi, và tôi cảm thấy như mình đang bị lột trần giữa đám đông.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đứng dậy, cầm micro và nói: "Cảm ơn các bạn đã cho tôi biết rằng có những người lớn lên về tuổi tác nhưng chưa trưởng thành về nhân cách. Tôi đến đây để gặp lại bạn cũ, không phải để trở thành trò đùa. Tạm biệt!"
Không ai phản ứng, không ai giữ tôi lại. Tôi bước ra khỏi nhà hàng, gió đêm lạnh buốt nhưng trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi không cần phải ở lại một nơi mà mọi người chỉ biết nhìn nhau bằng ánh mắt hơn thua và soi mói.
Ba bài học quý giá từ buổi họp lớp
– Không phải ai từng là bạn cũng sẽ mãi là bạn. Thời gian có thể làm lộ ra bản chất mà chúng ta không nhận ra. Trong những năm tháng thanh xuân, khi chưa phải lo toan về cuộc sống, chúng ta có những người bạn thân thiết. Nhưng sau nhiều năm, họ có thể không còn là những người bạn mà chúng ta từng biết.
– Đừng cố gắng hòa nhập với những nơi khiến bạn cảm thấy nhỏ bé. Sự tự trọng không đến từ sự công nhận của đám đông, mà từ lòng kiêu hãnh bên trong bạn. Nếu buổi họp lớp không còn ý nghĩa, bạn không cần phải gượng ép bản thân tham gia.
– Người trung niên phải đối mặt với nhiều áp lực trong công việc. Chúng tôi lo lắng về việc bị sa thải, mong muốn nghỉ hưu nhưng lại sợ cảm giác trống trải. Về sức khỏe, chúng tôi phải chấp nhận rằng cơ thể không còn như xưa. Một số bạn bè của tôi đã có tóc bạc, cần đeo kính, và bắt đầu chú ý đến sức khỏe. Sức khỏe là tài sản quý giá nhất và cần được trân trọng.