*Bài viết dưới đây là chia sẻ của tác giả Vương Đại Khâm, được đăng trên một trang mạng xã hội nổi tiếng.
Ba mươi năm là một khoảng thời gian dài, đủ để những cô cậu học trò ngày nào giờ đã trở thành những người trưởng thành với cuộc sống riêng. Mỗi người đều có những kỷ niệm đẹp về thời học sinh, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đã rất háo hức chờ đợi buổi họp mặt của lớp, nhưng thật bất ngờ khi phát hiện mình là người duy nhất không được mời.
Tôi tình cờ biết đến buổi họp lớp qua một bức ảnh được chia sẻ trên mạng xã hội bởi lớp trưởng cũ. Trong bức ảnh, những gương mặt quen thuộc đều tươi cười rạng rỡ, nhưng tôi lại không có mặt trong đó. Điều này khiến tôi cảm thấy hụt hẫng và bối rối, bởi tôi đã từng gắn bó với họ suốt ba năm học.
Khi nhìn thấy bức ảnh, tôi không thể tin vào mắt mình. Họp lớp mà tôi lại không hề hay biết? Tôi vẫn còn trong nhóm chat của lớp, nơi mọi thông tin được cập nhật thường xuyên. Sau khi kiểm tra lại lịch sử trò chuyện, tôi nhận ra không có bất kỳ lời mời nào gửi đến tôi. Ban đầu, tôi nghĩ có thể có sự nhầm lẫn nào đó. Tôi đã nhắn tin cho một người bạn thân để hỏi rõ, và sau một hồi vòng vo, cậu ấy đã thừa nhận:
“Thực ra, nhiều người trong lớp không muốn cậu tham gia. Họ vẫn nhớ những chuyện cũ, khi cậu hay mách lẻo với thầy cô. Có người còn cho rằng cậu ‘khác biệt’, không hòa đồng.”
Nghe những lời đó, tôi cảm thấy như bị đánh trúng. Những ký ức tưởng chừng đã lùi xa lại hiện về. Có lẽ tôi từng là một học sinh ít nói, chăm chỉ học hành và có phần cứng nhắc. Nhưng tôi không ngờ rằng, sau ba mươi năm, những điều đó vẫn còn ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của mọi người về tôi.
Ảnh minh họa: Internet
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tôi quyết định rời khỏi nhóm lớp mà không một lời trách móc. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra rằng thời gian có thể làm mờ đi nhiều điều, nhưng những định kiến thì không dễ dàng biến mất nếu con người không biết cách trưởng thành. Tình bạn thực sự không chỉ là những kỷ niệm đẹp trong quá khứ, mà còn là sự bao dung và thấu hiểu trong hiện tại.
Khi rời khỏi nhóm lớp, tôi không cảm thấy buồn bã. Tôi hiểu rằng không phải ai cũng có cùng quan điểm hay cảm xúc như mình. Đôi khi, việc biết buông bỏ đúng lúc lại là cách tốt nhất để bảo vệ lòng tự trọng và sự bình yên cho bản thân. Tôi tin rằng những kỷ niệm đẹp nhất không phải là khi ta được nhớ đến, mà là khi ta nhận ra ai thực sự trân trọng sự hiện diện của mình.
(Theo một trang mạng xã hội nổi tiếng)