Làm mẹ đơn thân: Nỗ lực bù đắp cho con và nỗi đau không ngờ

Cuộc sống của một người mẹ đơn thân không bao giờ dễ dàng, nhưng tôi luôn cố gắng để mang lại cho con những điều tốt đẹp nhất. Thế nhưng, cuộc đời lại có những bất ngờ mà tôi không thể lường trước.

Tôi đã quyết định rời bỏ cuộc hôn nhân không hạnh phúc khi đã 42 tuổi. Chồng tôi, một người nghiện cờ bạc, đã khiến gia đình tôi rơi vào cảnh nợ nần chồng chất. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng, chỉ có đứa con nhỏ bên cạnh, không hiểu vì sao ba không còn ở nhà nữa.

Tôi không dám hứa hẹn điều gì với con, ngoài một lời thầm thì trong đêm: “Mẹ sẽ không để con phải lớn lên trong nước mắt.” Đó là động lực để tôi cố gắng từng ngày, nuôi con bằng tất cả sức lực và tình yêu thương của mình.

Những năm tháng sau đó, tôi đã làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng đến tối, để có thể lo cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi tin rằng, nếu tôi hy sinh đủ nhiều, cuộc sống sẽ đền đáp lại con tôi bằng hạnh phúc.

Và con gái tôi đã từng rất hạnh phúc. Nó tìm được một người chồng tốt, một người đàn ông mà tôi có thể hoàn toàn yên tâm gửi gắm đứa con gái yêu quý của mình.

Chồng con tôi là một người hiền lành, chăm chỉ và luôn đối xử nhẹ nhàng với con gái tôi. Dù không giàu có, nhưng gia đình chồng rất quý mến con bé. Hai đứa trẻ ra đời như những món quà quý giá, bù đắp cho những tháng năm thiếu thốn mà tôi và con đã trải qua.

Những kỷ niệm đáng nhớ

Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc con gái tôi nói với tôi sau khi sinh đứa thứ hai: “Mẹ à, giờ con hiểu vì sao mẹ mạnh mẽ như vậy. Khi có gia đình đúng nghĩa, mình muốn sống tốt hơn mỗi ngày.” Tôi đã rất vui mừng khi thấy con gái mình đã vượt qua được những nỗi đau trong quá khứ.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm. Một ngày, số phận lại trêu ngươi khi con gái tôi phải đối mặt với nỗi đau mà tôi đã từng trải qua. Chồng con tôi phát hiện mắc bệnh ung thư gan ở giai đoạn cuối.

Người chồng ấy không hề có thói quen xấu, không rượu bia, không thuốc lá, nhưng căn bệnh đã ập đến bất ngờ, khiến một người đàn ông khỏe mạnh trở thành một người bệnh. Tôi chứng kiến con gái mình sống lại những tháng ngày tôi đã trải qua, nhưng nỗi đau còn lớn hơn vì chồng nó không rời bỏ, mà là bị cướp đi.

Con gái tôi ngày đêm chăm sóc chồng, vừa lo cho hai đứa nhỏ, vừa chạy vạy vay mượn tiền bạc để chữa bệnh cho chồng. Nhưng phép màu không đến với người hiền lành, tử tế.

Ngày chồng con tôi ra đi, mọi thứ như ngừng lại. Con gái tôi ngồi bên cạnh, không gào khóc, chỉ có ánh mắt đờ đẫn, như thể đã mất đi tất cả những gì quý giá nhất.

Tôi thương con, vì nó từng có tất cả nhưng giờ lại mất tất cả. Nỗi đau này không thể nào chấp nhận được. Con bé mới chỉ ngoài 30 tuổi, mà đã phải học bài học mà tôi phải mất nửa đời mới hiểu: “Hạnh phúc là điều mong manh, không phải cứ nắm chặt là sẽ không tuột khỏi tay.

Tôi không biết phải làm gì để giúp con vượt qua giai đoạn khủng hoảng này. Con gái đáng thương của mẹ, hãy mạnh mẽ lên nhé! Mẹ sẽ luôn là bờ vai vững chãi để con dựa vào mỗi khi yếu lòng.

Tôi biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tôi không trách các con.

Tôi là một người mẹ đơn thân, đã dành cả cuộc đời để nuôi dưỡng hai đứa con gái. Từ khi chúng còn nhỏ, tôi đã thức khuya dậy sớm, làm lụng vất vả để lo cho chúng từng bữa ăn, giấc ngủ. Tôi không bao giờ than vãn, vì tình yêu thương dành cho con là điều duy nhất tôi có thể làm. Cuộc sống của một người mẹ đơn thân thật sự rất vất vả, nhưng tôi không hối tiếc về những gì mình đã làm.

Ngày con gái lớn của tôi lấy chồng, tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì con đã tìm được hạnh phúc, nhưng buồn vì từ nay con sẽ không còn ở bên tôi nữa. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới, nhưng khi ngày trọng đại đến, con gái tôi chỉ quan tâm đến nhà chồng, không còn hỏi han mẹ nữa.

Con gái út của tôi cũng lấy chồng không lâu sau đó. Tôi hy vọng ít nhất một trong hai đứa sẽ nhớ đến mẹ, nhưng không, chúng đều quên tôi.

Có lần tôi bị ốm nặng, không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi gọi điện cho cả hai con, nhưng không ai nhấc máy. Khi con gái lớn gọi lại, chỉ nhắc nhở tôi uống thuốc, còn con gái út thì bảo tôi nhờ hàng xóm mua cháo giúp. Tôi nằm đó, trong căn nhà vắng lặng, tự hỏi liệu mình đã làm gì sai.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của tôi ngày càng yếu đi. Tôi biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Tôi viết một bức thư, kể lại tất cả những kỷ niệm, những hy sinh và tình yêu thương tôi dành cho hai đứa con. Tôi không trách chúng, nhưng tôi mong rằng, một ngày nào đó, chúng sẽ nhớ đến mẹ và hiểu được những gì tôi đã làm vì chúng.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.