Mười năm nằm liệt giường, tình yêu của mẹ dành cho bố và những lời cuối cùng khiến cả gia đình rơi nước mắt

Trong những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, bố tôi dường như đã nhận ra tất cả những gì mẹ đã hy sinh cho ông.

Tôi là con gái lớn trong gia đình, có hai em trai. Bố tôi đã phải nằm liệt giường suốt 10 năm qua, và mẹ tôi là người luôn bên cạnh chăm sóc ông từng ngày. Chúng tôi đều thấy mẹ vất vả, nhưng chưa bao giờ nghe mẹ phàn nàn.

Nguyên nhân khiến bố tôi bị liệt là do một tai nạn giao thông nghiêm trọng vào năm 2015. Khi đó, bố đang trên đường đi làm về thì bị một chiếc xe tải đâm trúng. Ông bị chấn thương nặng ở cột sống và từ đó không thể tự đi lại. Mẹ tôi đã trở thành người chăm sóc chính cho bố, từ việc ăn uống, tắm rửa cho đến những lúc bố đau ốm.

Bố tôi vốn là người có tính cách khó tính, nhưng sau tai nạn, ông càng trở nên cáu gắt hơn. Tôi nhớ có lần bố đòi ăn cháo, nhưng khi mẹ nấu xong, ông lại chê cháo nhạt. Mẹ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Em thêm muối nhé?”, nhưng bố không chịu, đòi ăn cháo khác. Thế mà mẹ vẫn vào bếp, nấu loại cháo khác cho đúng ý bố.

Có lần bố đòi xem phim, nhưng khi mẹ bật lên, ông lại bảo tiếng quá to. Mẹ liền điều chỉnh âm lượng. Bố lại nói muốn xem thời sự, mẹ bật thời sự, bố lại bảo không muốn xem nữa, nghe nhạc cho thư giãn… Bố cứ làm khó mẹ, nhưng mẹ vẫn kiên nhẫn đáp ứng mọi yêu cầu của ông.

Vào một buổi tối mùa đông, khi bố sốt cao, người run lên vì lạnh, mẹ vội vàng đắp chăn và chạy đi lấy thuốc. Nhưng bố lại quát lên: “Sao chậm thế? Tôi đau quá”. Mẹ vội vã nói: “Anh đợi em một chút, em lấy thuốc ngay”. Rồi mẹ đút từng viên thuốc cho bố, nắn bóp cho ông đến khi ông ngủ thiếp đi.

Những khoảnh khắc đáng nhớ

Vài hôm sau, bố đột nhiên đau bụng dữ dội, người ông co quắp lại. Mẹ vội gọi xe cấp cứu, nhưng đường xa, xe chưa đến kịp. Mẹ liền dùng khăn ấm chườm lên vùng đau. Bố vẫn cáu gắt, nhưng mẹ chỉ nói: “Anh cố chịu đựng, xe sắp đến rồi”. Khi xe cấp cứu đến, mẹ cùng bác sĩ đưa bố lên xe, mắt mẹ đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt.

Sau lần đó, bố dường như hiểu ra sự vất vả của mẹ. Ông ít cáu gắt hơn, và đôi khi, tôi thấy ông nhìn mẹ với ánh mắt đầy cảm thông.

Mọi chuyện dường như đang dần ổn định, gia đình tôi tưởng chừng đã tìm lại được sự bình yên. Nhưng rồi, một ngày nọ, bố đột ngột phát bệnh nặng. Ông bị suy tim cấp, một biến chứng từ những năm tháng nằm liệt giường. Bác sĩ thông báo rằng tình trạng của bố đã quá nguy kịch, không thể cứu chữa được nữa.

Trong những ngày cuối cùng, bố dường như nhận ra tất cả. Ông nắm tay mẹ tôi, giọng yếu ớt nhưng đầy xúc động: “Cảm ơn em… vì tất cả. Anh xin lỗi vì đã làm em khổ”. Mẹ tôi chỉ khẽ gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Bố qua đời vào đêm đó, trong vòng tay của mẹ, với sự bình yên mà ông đã tìm lại được sau bao năm.

Sau khi bố mất, mẹ tôi dường như già đi rất nhiều. Một lần, tôi hỏi mẹ: “Mẹ có hối hận vì đã dành cả thanh xuân để chăm sóc bố không?”. Mẹ nhìn tôi, mỉm cười: “Không con ạ. Đó là trách nhiệm và tình yêu của mẹ. Mẹ chỉ tiếc vì không thể làm nhiều hơn cho bố”.

Câu trả lời của mẹ khiến tôi thấu hiểu hơn bao giờ hết. Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường và đầy yêu thương. Dù bố đã ra đi, nhưng hình ảnh của ông và tình yêu thầm lặng của mẹ sẽ mãi in sâu trong trái tim chúng tôi. Tôi hy vọng một ngày nào đó, mình có thể trở thành một người như mẹ. Dũng cảm, kiên trì, chung thủy và luôn là tấm gương sáng cho các con noi theo.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.