Câu chuyện đầy cảm xúc này được chia sẻ bởi một người đàn ông Trung Quốc, thu hút sự chú ý của nhiều người trên mạng xã hội.
Tôi là một người đàn ông 38 tuổi, hiện đang làm quản lý tại một công ty xuất nhập khẩu với thu nhập hàng tháng dao động từ 20.000 đến 25.000 NDT (tương đương khoảng 70 – 88 triệu đồng). Tôi đã lập gia đình và có hai con, một trai và một gái.
Ba năm trước, mẹ tôi đột ngột qua đời vì cơn đau tim, để lại chỉ có tôi và bố. Bố tôi đã gần 70 tuổi và mắc chứng mất trí nhớ nhẹ, không thể tự chăm sóc bản thân. Là con trai duy nhất, tôi quyết định đưa bố về sống cùng gia đình.
Tuy nhiên, việc chăm sóc bố không hề dễ dàng. Ông thường xuyên phàn nàn về tiếng ồn của trẻ nhỏ và cảm thấy không thoải mái với cuộc sống ở thành phố. Cuối cùng, ông yêu cầu được trở về sống trong ngôi nhà cũ ở ngoại ô.
Vợ chồng tôi lo lắng cho sự an toàn của bố khi sống một mình, vì vậy chúng tôi đã tìm kiếm một người giúp việc qua một công ty dịch vụ. Người giúp việc tên là Tiểu Mai, 35 tuổi, được nhiều khách hàng trước đó đánh giá cao về sự trung thực và chu đáo.
Tiểu Mai đã từng kết hôn nhưng đã ly hôn do chồng ngoại tình. Kể từ đó, cô làm nghề giúp việc để kiếm sống. Sau khi thỏa thuận, chúng tôi đã trả cho Tiểu Mai 4.000 NDT mỗi tháng (khoảng 14 triệu đồng). Cuối cùng, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa và chúng tôi đưa bố về ngôi nhà cũ.
Ngày đầu tiên Tiểu Mai đến làm việc, cô đã nấu một bữa ăn ngon miệng, mặc dù bếp không có nhiều đồ đạc. Kỹ năng nấu nướng của cô khiến bố tôi hài lòng, và vợ chồng tôi cảm thấy yên tâm khi rời đi.
(Ảnh minh họa)
Kể từ đó, mỗi cuối tuần, vợ chồng tôi lại đưa các con về thăm ông. Tôi nhận thấy Tiểu Mai chăm sóc bố rất chu đáo, vì vậy tôi dần lơ là việc thăm ông, có khi vài tháng mới về một lần. Tuy nhiên, vợ tôi vẫn thường xuyên gửi đồ ăn qua mạng cho bố và nhờ Tiểu Mai nhận giúp.
Thời gian trôi qua, Tiểu Mai đã làm việc cho gia đình tôi gần 3 năm. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt đẹp cho đến khi một biến cố xảy ra.
Vào đầu năm nay, vào khoảng 12h đêm, bố tôi đột ngột ngất xỉu khi đang đi vệ sinh. Tiểu Mai nghe thấy tiếng động và lập tức gọi cấp cứu đưa ông vào bệnh viện. Sau 3 ngày điều trị, bố tôi không qua khỏi.
Trong thời gian gia đình lo liệu tang lễ, Tiểu Mai luôn ở bên cạnh hỗ trợ như một thành viên trong gia đình. Cô nói rằng bố cô đã mất từ lâu và coi bố tôi như cha đẻ, vì vậy cô muốn ở lại giúp đỡ trong lúc khó khăn này.
Trước khi Tiểu Mai rời đi, tôi đã tặng cô 20.000 NDT (khoảng 70 triệu đồng) như một món quà tri ân vì đã chăm sóc bố tôi chu đáo trong suốt thời gian qua.
Hai tuần sau, khi tôi về nhà cũ để sắp xếp đồ đạc của bố, tôi tình cờ phát hiện một bản di chúc có công chứng mà bố để lại trên tủ đầu giường. Trong di chúc, bố để lại quyền thừa kế căn nhà cho Tiểu Mai.
Đọc đến đây, tôi cảm thấy choáng váng. Căn nhà không chỉ có giá trị tài chính mà còn chứa đựng nhiều kỷ niệm quý giá của gia đình. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng Tiểu Mai đã xúi giục bố tôi để lại tài sản cho cô. Thật đáng tiếc khi chúng tôi đã trân trọng và biết ơn cô.
(Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, mọi chuyện đã xảy ra, tôi không thể làm trái ý bố nên đã quyết định gặp Tiểu Mai để làm rõ mọi việc. Khi gặp, cô đã đưa cho chúng tôi hai phong bì, một của bố tôi và một của cô.
Trong phong bì của bố, ông viết rằng mình mắc bệnh Alzheimer và tình trạng ngày càng xấu đi. Ông cảm thấy vợ chồng tôi đã quên ông, không còn quan tâm đến ông nữa. Trong khi đó, Tiểu Mai luôn ở bên chăm sóc ông như cha đẻ, vì vậy ông muốn để lại ngôi nhà cho cô, mong chúng tôi không phản đối.
Phong bì của Tiểu Mai là giấy cam kết từ bỏ quyền thừa kế tài sản mà bố tôi đã để lại cho cô. Vợ chồng tôi lại một lần nữa sốc. Cô kể rằng có lần bố tôi đề nghị đưa ông đến văn phòng công chứng và khăng khăng đòi cô nhận thừa kế căn nhà. Lúc đó, cô muốn liên lạc với chúng tôi nhưng sợ bố tôi buồn và không muốn xảy ra hiểu lầm nên đã chấp nhận.
Tiểu Mai không thấy ai nhắc đến di chúc đó, nên cô nghĩ rằng bố tôi đã đổi ý và không nhắc lại với tôi nữa. Khi tôi hẹn gặp, cô đã chuẩn bị sẵn giấy cam kết từ bỏ quyền thừa kế để đưa cho tôi.
Giờ đây, vợ chồng tôi chỉ biết nhìn nhau bối rối. Chúng tôi không chỉ hối hận vì đã nghi ngờ Tiểu Mai mà còn cảm thấy có lỗi vì đã không quan tâm đến bố trong những năm tháng cuối đời. Tôi đã nói với Tiểu Mai rằng muốn nhận cô như em gái nuôi, mong cô hãy xem vợ chồng tôi như anh chị, sẵn sàng giúp đỡ cô trong mọi khó khăn. Cô đã đồng ý và từ đó, chúng tôi duy trì mối quan hệ gắn bó như anh em ruột.
(Nguồn: Baidu)