*Bài viết này được viết dựa trên cảm xúc của một người mẹ khi xem bộ phim về tình mẫu tử.
Câu nói khiến tôi suy ngẫm: “Mình chỉ thấy con mình, còn mẹ mình chỉ thấy mình”.
Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, khi tôi ngắm nhìn con gái mình vui chơi, tôi chợt nhận ra mẹ mình đang đứng ở một góc phòng, ánh mắt bà dường như đã phai nhạt theo thời gian. Tôi nhìn con với tất cả tình yêu thương, nhưng lại không thể nhớ nổi lần nào mình đã nhìn mẹ bằng ánh mắt ấy.
Thời gian trôi qua, tôi dần nhận ra rằng hình ảnh của mẹ trong tâm trí mình đã trở nên mờ nhạt. Chỉ khi nhìn vào những bức ảnh cũ, tôi mới giật mình nhận ra rằng hình ảnh của mẹ giờ chỉ còn lại trong những kỷ niệm đã qua, những khoảnh khắc không thể quay lại.
Chúng ta có bao giờ dừng lại để suy nghĩ rằng, từ khi chào đời cho đến khi trưởng thành, mẹ luôn là người lo lắng cho chúng ta từng chút một? Mẹ là người yêu thương vô điều kiện, hy sinh không mệt mỏi, luôn đứng sau chăm sóc và bảo vệ mà không bao giờ đòi hỏi điều gì.
Nhưng chúng ta thì sao? Chúng ta thường chỉ loay hoay với cuộc sống của chính mình, bận rộn với công việc, các mối quan hệ và con cái, mà đôi khi quên mất người đã dành cả cuộc đời để chăm sóc cho mình. Mẹ luôn dõi theo từng bước đi của chúng ta, nhưng chúng ta lại chỉ nhìn về phía trước mà không bao giờ quay lại nhìn mẹ.
Khi còn nhỏ, chỉ cần vấp ngã một chút, tôi đã òa khóc tìm mẹ, vì mẹ là chỗ dựa duy nhất. Mẹ ôm tôi vào lòng, lau nước mắt và dỗ dành, mọi nỗi buồn đều tan biến trong vòng tay ấm áp của mẹ. Nhưng khi lớn lên, cuộc sống trở nên phức tạp hơn với công việc, gia đình và bạn bè, khiến tôi dần quên đi sự hiện diện của mẹ.
Thời gian trôi qua, tôi ít khi dừng lại để nhìn vào đôi mắt mẹ, để hỏi mẹ có mệt không. Thay vào đó, tôi cứ mãi miết chạy theo những ước mơ và mục tiêu cá nhân mà không nhận ra rằng mẹ ngày càng già đi, sức khỏe của mẹ cũng dần yếu kém.
Chỉ khi cuộc sống gặp khó khăn, khi tôi thất bại hay cảm thấy mệt mỏi, tôi mới nghĩ đến mẹ. Tôi gọi điện hỏi han, nhưng đó chỉ là khi tôi cần sự an ủi, khi cảm thấy thiếu thốn tình cảm.
Đến lúc này, tôi mới nhận ra rằng mẹ là người duy nhất luôn ở bên cạnh, luôn yêu thương tôi mà không bao giờ đòi hỏi hay mong chờ sự đáp lại. Mẹ yêu tôi vô điều kiện, nhưng tôi thì sao? Đã bao nhiêu lần tôi chỉ yêu cầu từ mẹ, đòi hỏi mẹ phải luôn có mặt và chăm sóc cho tôi? Cảm giác ấy khiến tôi thấy áy náy và tự hỏi liệu mình có đang đủ yêu thương mẹ hay không?
Khi có con, tôi hiểu hơn bao giờ hết tình yêu vô điều kiện mà mẹ đã dành cho tôi. Những đêm thức trắng chăm con, những lo lắng khi con ốm đau, những giọt nước mắt hạnh phúc khi thấy con trưởng thành, tôi mới cảm nhận được tấm lòng bao la của mẹ.
Và lúc ấy, tôi cũng nhận ra rằng trong suốt quãng thời gian trưởng thành, tôi đã không thật sự trân trọng mẹ. Tôi đã không đủ kiên nhẫn để nhìn vào mắt mẹ, để hỏi mẹ có mệt không, để ôm mẹ và nói rằng tôi yêu mẹ. Liệu còn bao lâu nữa tôi có thể làm điều đó?
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng thời gian thì không chờ đợi ai. Chúng ta cứ mãi chạy theo những mục tiêu xa vời, theo đuổi những điều mà đôi khi không quan trọng bằng việc dành thời gian bên mẹ, chăm sóc và yêu thương bà.
Và rồi, đến một ngày khi chúng ta quay đầu lại, có thể mẹ sẽ không còn nữa. Có thể chúng ta sẽ không còn cơ hội để nói lời yêu thương, để hỏi mẹ có khỏe không, có mệt không. Mẹ sẽ không còn ở đó để luôn sẵn sàng giúp đỡ chúng ta nữa. Vậy mà chúng ta đã để bao nhiêu năm tháng trôi qua mà không thực sự nhìn thấy mẹ, không thực sự trân trọng những gì mẹ đã làm cho mình.
Hãy dành thời gian để nhìn mẹ, để hỏi mẹ có mệt không, để ôm mẹ và nói lời yêu thương. Bởi vì chúng ta không thể chắc chắn rằng sẽ còn cơ hội để làm điều đó khi ngày mai đến.