Nỗi Đau Tâm Lý Của Người Mẹ Trẻ Khi Con Bị Ung Thư

Cuộc sống đôi khi mang đến những thử thách không thể tưởng tượng nổi, và đối với Hà Thị Thu, 28 tuổi, nỗi đau ấy đã đến khi con trai cô, bé Bảo An (tên ở nhà là Su), chỉ mới 19 tháng tuổi, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu. Ngồi trước ngôi nhà mới xây ở Đăk Lăk, Thu ôm con trong lòng, nước mắt lăn dài trên má khi nhìn thấy con khóc ngằn ngặt.

Chăm sóc một đứa trẻ vốn không phải là điều quá khó khăn với Thu, nhưng khi biết con mình mắc bệnh hiểm nghèo, mọi thứ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Cô không thể hiểu nổi liệu cơn cáu kỉnh của con là do mệt mỏi hay chỉ là một cơn dỗi hờn. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bất hạnh lại ập đến với gia đình mình như thế này”, Thu chia sẻ.

Trước khi trở về quê hương, Thu từng làm công nhân tại TP HCM. Sau khi kết hôn, cô và chồng quyết định trở về quê để bắt đầu cuộc sống mới. Họ thuê một mảnh đất nhỏ cách nhà khoảng 5 km để trồng rau củ, với thu nhập hàng tháng khoảng 12 triệu đồng. Cuộc sống ở nông thôn mang lại cho họ cảm giác bình yên, và hai đứa trẻ của họ, một trai một gái, là niềm hạnh phúc lớn lao, giúp họ quên đi những lo toan thường nhật.

Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi vào tháng 10 năm ngoái, khi bé Su đột ngột sốt cao không dứt. Sau khi đưa con đến bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên, gia đình Thu được khuyên chuyển tuyến lên bệnh viện Nhi đồng II tại TP HCM. Tại đây, bác sĩ đã đưa ra chẩn đoán đau lòng: bé bị bạch cầu cấp, một dạng ung thư máu. “Tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh tối sầm lại, không còn đứng vững nữa”, Thu nhớ lại khoảnh khắc đó.

Su chào đời với cân nặng 3,5 kg, là một đứa trẻ khỏe mạnh và phát triển bình thường cho đến khi bệnh tật ập đến. Hai chữ “ung thư” như một cú sốc lớn đối với gia đình cô. Từ giây phút đó, cuộc sống của họ đã bị xáo trộn hoàn toàn. Để chăm sóc cho bé Su, vợ chồng Thu đã gửi con gái 7 tuổi ở nhà ngoại.

Trong suốt thời gian điều trị, bé Su đã trải qua ba đợt hóa trị. Mỗi lần lấy ven để truyền hóa chất cho con là một cuộc chiến đầy đau đớn. “Tôi cảm thấy như cơn đau của con lan sang mình”, Thu chia sẻ. Cậu bé chỉ nặng 10 kg với cánh tay nhỏ bé, việc lấy ven trở nên rất khó khăn. Có lần, y tá phải thử đến năm lần mới thành công. Hóa chất khiến bé nôn mửa liên tục, không chịu ăn, và tiếng khóc của con cũng là tiếng khóc của mẹ.

Trong nửa năm nằm viện, Thu đã sụt 5 kg, còn chồng cô cũng giảm 3 kg vì lo lắng và mất ngủ. “Tôi luôn động viên vợ ăn uống để có sức khỏe chăm sóc con, nhưng những ngày đầu biết con bệnh, cô ấy gần như không ăn gì”, anh Hoàng Văn Giang, chồng Thu, cho biết.

Nhưng khi tiếp xúc với những gia đình khác có hoàn cảnh tương tự, Thu nhận ra rằng gia đình mình không phải là trường hợp đặc biệt. Mỗi năm, Việt Nam ghi nhận khoảng 2.500 trẻ em dưới 19 tuổi mắc ung thư, trong khi tỷ lệ chữa khỏi ở các nước phát triển lên đến 80%, còn ở các nước thu nhập thấp chỉ đạt 20%. “Những gia đình khác đã động viên tôi rằng sóng gió nào rồi cũng sẽ qua, điều đó giúp tôi bình tâm hơn”, Thu chia sẻ.

Để giảm bớt gánh nặng, bà con trong vùng đã giúp đỡ gia đình Thu bằng cách cho họ thuê rẫy gần nhà. Từ một hộ cận nghèo, giờ đây họ đã trở thành hộ nghèo. Chồng Thu, anh Giang, phải làm việc cật lực từ sáng đến chiều muộn để nuôi sống gia đình. May mắn thay, họ đã nhận được sự hỗ trợ từ chương trình trợ viện phí, giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu mà không phải gánh nợ.

Hành trình giành lại sự sống cho bé Su dự kiến sẽ kéo dài trong ba năm. Trong suốt thời gian đó, Thu không biết liệu mảnh đất nhỏ mà họ thuê có đủ để trang trải chi phí hay không. “Bây giờ, tôi chỉ mong con khỏe mạnh, gia đình đủ bốn người. Mọi khó khăn, vợ chồng tôi sẽ cùng nhau vượt qua”, chị nói với ánh mắt đầy hy vọng.

Phạm Nga

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.