* Câu chuyện được chia sẻ trên mạng xã hội, kể về nỗi đau của một người phụ nữ tên Hạ Lan, 30 tuổi, sống tại Tân Cương, Trung Quốc.
Tôi kết hôn khi mới 22 tuổi và hiện tại đã có hai đứa con, một trai 6 tuổi và một gái 3 tuổi. Dù vợ chồng tôi làm việc chăm chỉ mỗi ngày, nhưng cuộc sống vẫn rất khó khăn khi phải nuôi sống 5 người trong gia đình, bao gồm cả bố chồng.
Cuộc sống của người phụ nữ sau khi kết hôn dần trở nên khó khăn. Ảnh minh họa.
Thỉnh thoảng, chúng tôi cũng cố gắng gửi một ít tiền về cho bố mẹ tôi ở quê. Họ chỉ có mình tôi là con gái, không có lương hưu và thường xuyên ốm đau. Trong 8 năm đầu hôn nhân, mặc dù nghèo khó, nhưng chúng tôi vẫn sống hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi chồng tôi bước sang tuổi 36, còn tôi vừa tròn 30. Một ngày mưa lớn, khi tôi đang nấu ăn sau khi đón con từ trường về, tôi nhận được tin chồng gặp tai nạn giao thông.
Trời mưa, đường trơn trượt, xe mất phanh ở khúc cua… Mọi người đã gọi xe cứu thương đưa anh vào bệnh viện. Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc bác sĩ thông báo chồng tôi đã qua đời do mất máu và chấn thương nặng.
Nhận tin dữ, tôi như sụp đổ, khóc đến ngất lịm. Sau một tuần chìm trong nỗi đau, tôi phải vực dậy để tiếp tục nuôi sống gia đình. Như người ta thường nói, nghèo khó không cho phép ta có thời gian để buồn.
Tôi làm công nhân may tại một công ty ở huyện và gần đây còn nhận thêm công việc giao hàng vào buổi tối. Hiện tại, gia đình tôi có 4 miệng ăn, tất cả đều phụ thuộc vào tôi. May mắn là các con tôi rất ngoan, và bố chồng cũng giúp đỡ trong việc nhà và chăm sóc các cháu.
Những người hàng xóm biết hoàn cảnh của tôi thường xuyên giúp đỡ, cho đồ ăn và thuê tôi làm việc. Hai năm qua, dù khó khăn, tôi vẫn cố gắng gượng. Tuy nhiên, tôi cảm thấy buồn vì không thể gửi tiền về cho bố mẹ ruột như trước đây, vì giờ đây tôi phải lo cho gia đình mình trước.
Người phụ nữ cố gắng vượt qua nỗi đau để nuôi con. Ảnh minh họa.
Tưởng rằng mọi điều không may đã đủ, nhưng cuộc sống lại tiếp tục thử thách tôi. Gần đây, tôi liên tục bị chảy máu mũi và cảm thấy cơ thể mệt mỏi. Tôi chỉ mua thuốc uống tạm thời mà không đi khám, nghĩ rằng mình chỉ làm việc quá sức.
Đến một ngày, tôi không chỉ chảy máu mũi mà còn ngất xỉu khi đang giao hàng. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình trong bệnh viện. Bác sĩ yêu cầu tôi gọi người nhà, nhưng khi nghe hoàn cảnh của tôi, họ đồng ý cho tôi nghe kết quả một mình. Tôi sốc khi biết mình có khả năng bị ung thư và cần làm thêm xét nghiệm.
Con dâu phải thông báo cho bố chồng và tìm kiếm lời khuyên
Ngày hôm sau, tôi nhận kết quả chính thức: tôi bị ung thư gan giai đoạn 3 với một khối u lớn. Chức năng gan của tôi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, và bác sĩ cho biết nếu điều trị, tôi có thể sống thêm khoảng 5 năm hoặc hơn, tùy thuộc vào sức khỏe.
Tuy nhiên, tôi không biết lấy đâu ra tiền để điều trị, và nếu điều trị, tôi sẽ phải nghỉ làm, không có tiền nuôi con. Nếu tôi không qua khỏi, các con tôi sẽ trở thành trẻ mồ côi.
Khi viết những dòng này, nước mắt tôi rơi, và tôi chưa thể quyết định có nên điều trị hay không. Tôi không dám nói với các con về tình trạng của mình. Nhiều đêm, tôi trằn trọc không ngủ được. Cuối cùng, tôi quyết định thông báo cho bố chồng, ít nhất ông có thể chăm sóc các cháu nếu tôi không may gặp chuyện.
Người con dâu mong muốn bố chồng chăm sóc các cháu nếu cô gặp chuyện không may. Ảnh minh họa.
Dù tôi có quyết định điều trị hay không, bố chồng là người đầu tiên cần biết. Nhưng tôi biết mình sẽ rất khó khăn khi nói trực tiếp, và các con sẽ rất buồn. Vào khoảng 0h đêm, tôi đã gửi tin nhắn cho bố chồng, thông báo rằng mình bị ung thư gan giai đoạn 3, kèm theo các giấy tờ xét nghiệm.
“Con xin lỗi bố, con bị ung thư rồi bố ạ! Con về làm dâu đã 12 năm nhưng chưa làm được gì cho gia đình. Cảm ơn bố đã yêu thương và chăm sóc con và các cháu. Con sợ nói trực tiếp, nên đành nhắn tin cho bố, mong bố hiểu cho con.”
Tôi cảm thấy áy náy, bố chồng đã 70 tuổi, tuy còn khỏe nhưng không còn minh mẫn như trước. Hôm sau, khi đọc tin nhắn, ông đã khóc rất nhiều và tự trách mình. Ông khuyên tôi nên điều trị, thậm chí sẵn sàng bán nhà để có tiền chữa bệnh. Nhưng tôi không thể làm như vậy, vì nếu bán nhà, các con tôi sẽ ở đâu, và chưa chắc bán nhà thì tôi sẽ khỏi bệnh.
Tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm. Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để than vãn hay cầu xin ai, mà chỉ muốn lắng nghe lời khuyên từ mọi người. Bài viết nhanh chóng thu hút sự quan tâm từ cộng đồng mạng, với nhiều bình luận động viên và khuyên tôi nên tích cực, lạc quan vì còn các con. Nhiều người cũng muốn hỗ trợ tôi để có tiền chữa bệnh hoặc giúp đỡ các con tôi nếu có chuyện không may xảy ra.
“Chúng ta không thể chống lại số phận nhưng có thể xoay chuyển, thậm chí chiến thắng những nghịch cảnh nếu đủ cố gắng và kiên trì. Bạn cũng nên tìm kiếm sự hỗ trợ từ những người thân khác và các tổ chức thiện nguyện. Đừng giấu diếm các con, hãy nói cho chúng biết.”