Sáng nay, tôi đã quyết định ra tòa để xin đơn ly hôn. Cầm lá đơn trong tay, tôi không khỏi trăn trở. Nhưng tôi biết, đây là bước đi cần thiết để chấm dứt những tháng ngày đau khổ. Tôi sẽ ký đơn và chờ xem phản ứng của chồng ra sao.
Trong suốt 10 năm chung sống, tôi chưa bao giờ dám cãi lại chồng. Nhiều người thắc mắc tại sao tôi có thể chịu đựng được một người đàn ông gia trưởng, luôn xét nét và tính toán từng đồng với gia đình vợ như vậy. Thực sự, cuộc sống bên anh không hề dễ dàng.
Gia đình tôi trước đây khá giả hơn nhà chồng, điều này đã khiến bố mẹ tôi phản đối kịch liệt khi chúng tôi quyết định kết hôn. Có lần, mẹ tôi đã thẳng thừng nói với chồng tôi rằng: “Tôi không nhìn anh cũng biết, cả đời anh sẽ không khá lên được đâu”. Câu nói đó đã chạm đến lòng tự trọng của anh, và từ đó, anh quyết tâm chứng minh cho mẹ tôi thấy rằng bà đã sai lầm.
5 năm sau khi kết hôn, chồng tôi đã khởi nghiệp và thành lập một công ty nhỏ. Mặc dù không lớn, nhưng mỗi năm anh cũng kiếm được vài tỷ đồng. Trong khi đó, bố mẹ tôi lại gặp khó khăn trong việc kinh doanh và rơi vào nợ nần.
Khi bố mẹ tôi gặp khó khăn, tôi đã đề nghị chồng giúp đỡ, nhưng anh lại không xem đó là trách nhiệm của mình. Anh luôn viện cớ không có tiền, dù thực tế lúc đó anh vừa nhận được một khoản tiền lớn từ dự án. Mỗi lần mẹ tôi đến thăm, chồng tôi lại tìm cách tránh mặt, và tôi phải âm thầm giúp đỡ mẹ mà không dám công khai.
Trong thời gian dịch bệnh, công ty của chồng tôi cũng gặp khó khăn. Chi phí bị cắt giảm tối đa, khiến tôi không thể giúp đỡ bố mẹ. Hôm qua, khi mẹ tôi đến chơi, tôi đã vét túi và đưa cho bà 500 nghìn đồng để đi đường. Mẹ tôi biết tôi đang khó khăn nên không nhận, nhưng đúng lúc đó, chồng tôi về và nhìn thấy.
Ngay khi mẹ tôi vừa về, chồng tôi đã mắng tôi không thương tiếc mà không cho tôi cơ hội giải thích. Anh chỉ trích tôi suốt ngày chỉ biết chu cấp cho nhà ngoại. Nghĩ đến những năm tháng cam chịu, tôi đã quyết định vùng lên và đòi ly hôn, khiến chồng tôi sững sờ. Sáng nay, tôi đã ra tòa để xin đơn. Cầm lá đơn này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng tôi chắc chắn sẽ ký đơn và chờ xem thái độ của chồng ra sao.
Cuộc sống hôn nhân của tôi đã trải qua nhiều thăng trầm, và giờ đây, tôi không còn muốn tiếp tục sống trong sự cam chịu.
Chồng tôi là một người đàn ông gia trưởng, luôn xét nét và tính toán với gia đình vợ. Trước đây, gia đình tôi khá giả hơn nhà chồng, điều này đã khiến bố mẹ tôi phản đối kịch liệt khi chúng tôi quyết định kết hôn. Có lần, mẹ tôi đã thẳng thừng nói với chồng tôi rằng: “Tôi không nhìn anh cũng biết, cả đời anh sẽ không khá lên được đâu”. Câu nói đó đã chạm đến lòng tự trọng của anh, và từ đó, anh quyết tâm chứng minh cho mẹ tôi thấy rằng bà đã sai lầm.
5 năm sau khi kết hôn, chồng tôi đã khởi nghiệp và thành lập một công ty nhỏ. Mặc dù không lớn, nhưng mỗi năm anh cũng kiếm được vài tỷ đồng. Trong khi đó, bố mẹ tôi lại gặp khó khăn trong việc kinh doanh và rơi vào nợ nần.
Khi bố mẹ tôi gặp khó khăn, tôi đã đề nghị chồng giúp đỡ, nhưng anh lại không xem đó là trách nhiệm của mình. Anh luôn viện cớ không có tiền, dù thực tế lúc đó anh vừa nhận được một khoản tiền lớn từ dự án. Mỗi lần mẹ tôi đến thăm, chồng tôi lại tìm cách tránh mặt, và tôi phải âm thầm giúp đỡ mẹ mà không dám công khai.
Trong thời gian dịch bệnh, công ty của chồng tôi cũng gặp khó khăn. Chi phí bị cắt giảm tối đa, khiến tôi không thể giúp đỡ bố mẹ. Hôm qua, khi mẹ tôi đến chơi, tôi đã vét túi và đưa cho bà 500 nghìn đồng để đi đường. Mẹ tôi biết tôi đang khó khăn nên không nhận, nhưng đúng lúc đó, chồng tôi về và nhìn thấy.
Ngay khi mẹ tôi vừa về, chồng tôi đã mắng tôi không thương tiếc mà không cho tôi cơ hội giải thích. Anh chỉ trích tôi suốt ngày chỉ biết chu cấp cho nhà ngoại. Nghĩ đến những năm tháng cam chịu, tôi đã quyết định vùng lên và đòi ly hôn, khiến chồng tôi sững sờ. Sáng nay, tôi đã ra tòa để xin đơn. Cầm lá đơn này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng tôi chắc chắn sẽ ký đơn và chờ xem thái độ của chồng ra sao.