Cuộc sống đôi khi đưa chúng ta vào những ngã rẽ bất ngờ, và tôi đã từng lạc lối trong một mối quan hệ không thể chấp nhận.
Tôi năm nay 25 tuổi, một độ tuổi mà nhiều người cho rằng đã đủ trưởng thành để hiểu rõ về tình yêu và cuộc sống. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành người thứ ba trong một mối quan hệ. Thế nhưng, số phận đã đưa tôi vào một tình huống đầy rắc rối mà tôi không thể thoát ra.
Chúng tôi gặp nhau trong một dự án công việc. Anh là người quản lý của tôi, hơn tôi 9 tuổi, chững chạc và rất cuốn hút. Những buổi làm việc chung đã tạo cơ hội cho chúng tôi gần gũi hơn. Dần dần, tôi bị cuốn vào những cảm xúc mà trước đây tôi chưa từng trải qua. Anh chăm sóc tôi, chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống và lắng nghe những tâm tư mà tôi chưa bao giờ dám bộc bạch với ai. Anh trở thành hình mẫu lý tưởng mà tôi luôn tìm kiếm.
Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi khi tôi phát hiện ra rằng anh đã có vợ và hai con. Cảm giác như mọi thứ sụp đổ, tôi cảm thấy trống rỗng và hoang mang. Tôi đã hỏi anh tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Anh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Anh yêu em nhưng không thể rời bỏ gia đình. Cuộc sống hôn nhân của anh không hạnh phúc, chỉ bên em anh mới cảm thấy mình là người đàn ông thực sự.”
Tôi tự trách bản thân vì đã không thể rời xa anh. Niềm vui ngày càng ít đi, trong khi nước mắt và nỗi đau lại nhiều hơn. Tôi dằn vặt mỗi khi nhìn thấy hình ảnh vợ con anh trên mạng xã hội. Tôi cảm thấy ghê tởm chính mình vì đã bước vào cuộc đời của một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng tình cảm không thể dễ dàng quên đi, tôi không thể phủ nhận rằng tôi yêu anh, một tình yêu đầy ngọt ngào nhưng cũng rất đau khổ.
Những đêm dài suy tư
Có những đêm dài, tôi tự hỏi liệu mình có đang phá hoại hạnh phúc của người khác không? Liệu tôi có đang làm người phụ nữ khác đau khổ? Dù có biện minh thế nào, tôi cũng không thể phủ nhận rằng mình là người thứ ba, và người thứ ba luôn là người sai, bất kể lý do gì.
Cuộc sống của tôi tiếp tục chìm trong sự dằn vặt cho đến một ngày, tôi nhận được cuộc điện thoại từ vợ anh. Chị ấy có vẻ đẹp dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc bén và kiên định: “Tôi không đến để cầu xin cô rời xa anh ấy. Tôi chỉ muốn biết, cô có thật sự tin rằng anh ấy yêu cô không?”
Câu hỏi ấy khiến tôi sững sờ. Tôi đã tự hỏi mình hàng trăm lần. Liệu anh ấy yêu tôi, hay chỉ là một phút yếu lòng? Tôi ngập ngừng: “Anh ấy nói anh không hạnh phúc…”
Chị cười nhẹ, trong đôi mắt có chút đau lòng: “Đàn ông nào cũng có thể nói vậy. Nếu anh ấy thực sự không hạnh phúc, tại sao vẫn ở bên tôi? Nếu anh ấy yêu cô, tại sao cô vẫn chỉ là người thứ ba?”
Những lời đó như một cú tát vào mặt tôi, đánh thức tôi khỏi giấc mộng hão huyền mà tôi đã tự vẽ ra. Tôi chợt nhận ra, nếu đặt mình vào vị trí của chị ấy, tôi có thể chịu đựng được không? Câu trả lời là không.
Quyết định dứt khoát
Tôi không biết nói gì ngoài việc xin lỗi, nhưng chị ấy dịu dàng nói: “Tôi không cần cô xin lỗi. Tôi chỉ muốn cô hiểu rằng, khi yêu một người đàn ông có gia đình, người tổn thương nhất không phải là tôi mà chính là cô. Cuối cùng, cô cũng chỉ là người ngoài cuộc.”
Sau cuộc gặp đó, tôi quyết định không gặp anh nữa và chỉ nhắn tin chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ sai trái. Tôi không muốn trở thành cái bóng lặng lẽ bên lề cuộc đời anh, không muốn những khoảnh khắc yêu thương chỉ là chớp nhoáng rồi lại chìm vào hư vô. Tôi muốn có một tình yêu trọn vẹn.
Tình yêu không có lỗi, nhưng yêu không đúng người thì là bi kịch. Tôi hy vọng những ai đang ở trong hoàn cảnh như tôi có đủ dũng khí để bước ra trước khi quá muộn. Bởi sau tất cả, điều chúng ta xứng đáng có được là một tình yêu đúng nghĩa, không đau khổ, không dằn vặt và không làm tổn thương bất kỳ ai.