Trở Về Họp Lớp: Khi Tiền Bạc Không Thể Mua Được Tình Bạn

15 năm sau khi rời khỏi mái trường cấp 3, tôi trở lại buổi họp lớp với nhiều kỳ vọng. Tôi hình dung về những tiếng cười, những cái ôm chặt và những kỷ niệm ùa về như một bộ phim đẹp. Nhưng thực tế lại không như tôi mong đợi, nó tàn nhẫn và đầy phán xét.

Trong lớp học của chúng tôi, có một nhóm bạn thân thiết được gọi là “bộ tứ quyền lực” – tôi, Tuấn, Linh và Vỹ. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những tháng ngày khó khăn, cùng ăn cơm bụi, trốn học ra bờ sông ngắm hoàng hôn và hứa hẹn sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp đó.

15 năm sau, Tuấn đã trở thành một đại gia trong lĩnh vực bất động sản, xuất hiện tại buổi họp lớp với chiếc xe sang trọng và tài xế riêng. Vỹ đã mở chuỗi quán cà phê nhượng quyền tại Sài Gòn, trong khi Linh sống giản dị và làm giáo viên ở quê. Còn tôi, chỉ là một công nhân với mức lương không cao, nhưng đủ để nuôi con nhỏ sau cuộc hôn nhân tan vỡ.

Buổi họp lớp diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, với không khí như một bữa tiệc lớn. Tuấn là người chi trả cho bữa tiệc, và từ khi bước vào, tôi cảm nhận được ánh mắt của một số người đang đánh giá tôi từ đầu đến chân – chiếc áo sơ mi nhăn nheo và đôi giày cũ kỹ của tôi.

Tuấn tiến đến, bắt tay Linh và Vỹ một cách thân mật, nhưng khi nhìn thấy tôi, chỉ cười nhạt và vỗ vai hờ hững:

“Không ngờ mày vẫn ở đây… Vẫn giữ cái phong cách giản dị như hồi xưa nhỉ.”

Tôi chỉ cười, không cảm thấy tức giận, nhưng lại cảm thấy xa lạ. Linh không thể giữ im lặng, cô thẳng thắn nói:

“Tuấn, mày đã thay đổi nhiều rồi. Hồi đó, khi mày quên ví, ai đã trả tiền cơm cho mày? Giờ mày giàu có rồi, sao lại khinh thường người khác?”

Tuấn bật cười, có phần chế nhạo:

“Linh à, nghèo không phải là tội, nhưng nghèo mà tự ái thì thật buồn cười. Tụi mày có biết tao bận rộn thế nào không? Về đây họp lớp mà gặp những người không bằng nổi nhân viên của tao, thật là phí thời gian.”

Vỹ cố gắng hòa giải:

“Thôi nào, đừng làm quá. Tất cả chúng ta đều đã thay đổi. Nhưng đừng quên chúng ta từng là bạn bè.”

Không khí trở nên căng thẳng. Bữa tiệc tiếp tục, nhưng tiếng cười đã trở nên gượng gạo. Tôi định im lặng cho qua, nhưng mọi thứ bùng nổ khi Mai, một cô gái ít được chú ý, đứng dậy và ném một tờ giấy cũ vào mặt Tuấn.

“Đây là tờ giấy nợ học phí mà hồi lớp 12 tao đã ký thay cho Tuấn. Hồi đó, mày bị cấm thi vì chưa nộp tiền, mày có nhớ không?”

Tuấn sững sờ, cả lớp quay lại nhìn. Mai tiếp tục:

“Tao không cần tiền. Tao chỉ muốn mày biết, có người nghèo đã giúp mày. Giờ mày quay lưng, coi thường tụi tao như rác. Giàu có không thể cứu vãn sự nhỏ nhen đâu, Tuấn à.”

Không ai ngờ Tuấn lại phản ứng bằng cách cười lớn và nói:

“Trời ơi, chỉ vì vài trăm nghìn mà làm như tao mắc nợ đời!”

Ngay lúc đó, Linh bước tới, không nói một lời và tát Tuấn một cái như trời giáng.

Mọi thứ lặng đi. Tuấn đứng sững, không phản kháng. Cái tát không chỉ dành cho sự kiêu ngạo, mà còn cho tất cả những ảo tưởng rằng tiền bạc có thể mua lại tình bạn.

Linh nói, mắt đỏ hoe:

“Đây là lần cuối cùng mày coi tụi tao là bạn. Sau hôm nay, đừng bao giờ nhắn tin cho nhóm lớp nữa.”

Buổi họp kết thúc trong im lặng. Không còn lời chia tay, không có ảnh tập thể. Mỗi người trở về với cuộc sống của mình, nhưng tôi tin rằng ngày hôm đó, không chỉ riêng Tuấn mà tất cả chúng tôi đều nhận ra một bài học quý giá: Tiền có thể xây dựng biệt thự, nhưng không thể xây lại những gì đã mất – đặc biệt là tình bạn.

Tin mới cập nhật

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.