Những điều lớp trưởng nói khiến tôi không khỏi bất ngờ.
Minh Đức, một chàng trai đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, giờ đây đã có một công việc ổn định tại thành phố lớn với mức lương khá cao. Cuộc sống nơi đất khách không hề dễ dàng, nhưng nhờ sự nỗ lực không ngừng, tôi đã tạo dựng được một vị trí cho riêng mình. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn luôn nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ của thời sinh viên, nơi mà tình bạn chân thành và những khoảnh khắc vô tư là điều quý giá nhất.
Gần đây, khi đang bận rộn với công việc, tôi nhận được tin nhắn từ lớp trưởng trong nhóm chat của lớp đại học. Một buổi họp lớp được tổ chức sau nhiều năm xa cách. Lớp trưởng đã nhiệt tình kêu gọi mọi người tham gia, và mặc dù đang ở xa, tôi vẫn quyết định sắp xếp thời gian để trở về gặp gỡ bạn bè. Đây là cơ hội hiếm có để gặp lại những gương mặt thân quen, và tôi háo hức đếm từng ngày để được ôn lại kỷ niệm xưa.
Ngày họp lớp đã đến. Tôi chọn cho mình một bộ vest lịch sự, chuẩn bị tinh thần để gặp lại mọi người. Khi bước vào nhà hàng, không khí ấm áp và thân thiện tràn ngập. Những cái ôm, tiếng cười và những câu chuyện cũ được khơi lại. Tôi gặp lại những người bạn cũ, từ thằng bạn cùng phòng ký túc xá đến cô bạn hay trêu chọc tôi ngày trước, và cả lớp trưởng – người vẫn giữ phong thái nhiệt huyết như xưa. Chúng tôi cùng nhau nhớ lại những kỷ niệm đẹp, những lần trốn tiết đi ăn quà vặt, và những giấc mơ ngây thơ mà chúng tôi từng chia sẻ.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ. Nhà hàng không quá sang trọng nhưng ấm cúng, với những món ăn ngon và rượu thơm. Khi bữa ăn gần kết thúc, tôi chợt nảy ra ý định thanh toán toàn bộ hóa đơn. Tổng cộng là 20.000 tệ (khoảng 70 triệu đồng) – một con số không nhỏ, nhưng với tôi, nó không đáng gì so với niềm vui được gặp lại bạn bè. Trong cơn hưng phấn, tôi đứng dậy, lặng lẽ đến quầy thu ngân và trả tiền trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Tôi cười lớn, nói với cả lớp: “Lâu lắm mới gặp, để tớ bao hết hôm nay!” Mọi người vỗ tay, và một số bạn còn trêu: “Đức giờ làm đại gia rồi!” Tôi chỉ cười xòa, nghĩ rằng đây là cách để thể hiện tình cảm của mình với những người bạn cũ.
Video đang HOT
Sau bữa tiệc, tôi bắt chuyến xe muộn về nhà, lòng vẫn lâng lâng vì buổi gặp gỡ. Nhưng vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại tôi rung lên liên hồi. Mở ra xem, tôi thấy hàng loạt thông báo chuyển tiền từ các bạn trong lớp. Tôi ngạc nhiên, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tin nhắn của lớp trưởng gửi đến lúc 0 giờ đêm khiến tôi hoảng loạn: “Trời ơi, sao cậu lại thanh toán hết tiền ăn. Chúng tôi biết đồng tiền kiếm ra không dễ dàng nên muốn trả lại cho cậu. Cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng bọn tớ không muốn cậu chịu thiệt!” Tôi lặng người, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, rồi lướt xem các tin nhắn khác trong nhóm. Có bạn viết: “Đức ơi, cảm ơn cậu, nhưng để bọn tớ góp lại nhé!” Một người khác nhắn: “Tiền cậu kiếm được ở xứ người chắc chắn không dễ, bọn tớ không nhẫn tâm để cậu gánh hết đâu.”
Tôi ngồi đó, trong căn phòng tối om, mà lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Tôi không ngờ hành động của mình lại khiến mọi người quan tâm đến vậy. Trong phút chốc, tôi nhớ lại những ngày tháng đại học, khi cả đám sẵn sàng chia nhau từng gói mì tôm, từng chai nước khi hết tiền. Hóa ra, tình bạn ấy vẫn vẹn nguyên, không hề thay đổi dù thời gian và khoảng cách có kéo chúng tôi xa nhau. Tôi nhắn lại lớp trưởng: “Cảm ơn các cậu, tớ thật sự rất vui. Tiền không quan trọng, quan trọng là tình cảm của chúng ta.” Lớp trưởng đáp: “Thôi được, lần sau để bọn tớ bao lại cậu nhé!” Cả nhóm lại rôm rả trò chuyện, và tôi nằm đó, mỉm cười một mình.
Từ sau hôm đó, tôi càng trân quý những người bạn này hơn. Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống bộn bề, tiền bạc có thể kiếm được, nhưng tình cảm chân thành thì không dễ gì mua nổi. Buổi họp lớp ấy không chỉ là một kỷ niệm đẹp, mà còn là một bài học quý giá về giá trị của tình bạn. Và tôi tự nhủ, nếu có cơ hội, tôi sẽ lại tham gia họp lớp, không phải để bao tiền ăn, mà để tiếp tục nuôi dưỡng tình cảm đẹp đẽ này.
Qua chuyện này, tôi cũng rút ra một điều: Dù hào phóng là tốt, nhưng cần cân nhắc khả năng tài chính của mình và cảm nhận của người khác. Tiền bạc nên được sử dụng một cách khôn ngoan, vừa thể hiện tình cảm, vừa không gây áp lực cho bản thân hay bạn bè.
Gặp lại tình đầu trong buổi họp lớp, trái tim tôi một lần nữa rung động, nhận ra mình muốn sống lại thanh xuân, muốn được yêu thương, chia sẻ.
Từng yêu cô bạn học cùng lớp đại học nhưng thứ tình cảm chưa sâu đậm ấy lập tức tan biến khi tôi gặp một cô em học dưới khóa trong lần lên thư viện tìm tài liệu. Ánh mắt dịu dàng, nụ cười ngọt ngào của cô ấy khiến gã trai mới lớn như tôi say như điếu đổ. Và rồi tôi dứt khoát chia tay cô bạn học cùng lớp, bỏ mặc những lời đàm tiếu bên tai.
Tôi dùng mọi cách để theo đuổi cô em dưới khóa. Kiên trì suốt hơn 1 năm, cuối cùng, tôi cũng được người đẹp đồng ý làm bạn gái. Ra trường, đi làm được 2 năm, chúng tôi làm đám cưới và có với nhau 2 người con.
Tôi cảm thấy bất lực trước cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Những tưởng mình sẽ có hạnh phúc viên mãn nhưng cuộc sống hôn nhân không như cổ tích. Kinh tế eo hẹp, áp lực cuộc sống khiến vợ chồng tôi cãi vã thường xuyên. Trong mắt gia đình vợ, tôi mãi là chàng rể không xứng tầm. Còn trong mắt vợ, tôi chỉ là người đàn ông thất bại, kinh doanh thua lỗ hết lần này đến lần khác.
Dù không còn cảm giác hạnh phúc, tôi vẫn cố gắng vun vén hôn nhân vì các con. Tôi chưa từng nghĩ đến việc rời bỏ gia đình. Cho đến 2 tháng trước, lần gặp lại tình đầu trong buổi họp lớp đại học đã khiến tôi thay đổi mọi suy nghĩ.
Hai người nhìn nhau, vẫn còn chút ngại ngùng thời sinh viên. Tôi khéo léo chọn chỗ ngồi gần cô ấy để nói chuyện cho thoải mái. Giờ đây, cô ấy đẹp một cách nhẹ nhàng, sang trọng, không phải kiểu đẹp sắc sảo, rực rỡ mà là vẻ đẹp của một người phụ nữ từng trải.
Chúng tôi nói chuyện rất ăn ý, tưởng chừng như chưa từng có chuyện phản bội trong quá khứ. Có lẽ thời gian và sự từng trải khiến con người ta nhận ra những lỗi lầm ngày xưa chỉ là viển vông.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu nhắn tin, gọi điện, trò chuyện với cô ấy mỗi ngày. Những câu chuyện vu vơ khiến tôi thấy vui, giúp tôi tìm lại cảm giác được lắng nghe, được quan tâm.
Vốn có cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt, giờ tôi càng cảm thấy vợ không còn sức hút gì với mình nữa. Người con gái tôi từng bỏ rơi đẹp bao nhiêu thì vợ tôi lại trong bộ dạng lôi thôi, xuề xòa bấy nhiêu. Lúc nào gặp vợ, tôi cũng thấy cô ấy đầu bù tóc rối, người ám đầy mùi dầu mỡ, thức ăn.
Tôi chưa từng thấy vợ chỉn chu, chăm lo cho vẻ bề ngoài của mình ngay cả lúc đi ra ngoài hàng ăn cùng gia đình. Lúc nào vợ cũng tâm lý “thoải mái cho dễ sống” khiến người chồng như tôi không muốn ăn diện khi đi cạnh vợ. Những câu nói dịu dàng của tình đầu ám ảnh tôi, nhưng lại bị “đánh thức” bởi những lời lẽ chì chiết, chua ngoa từ vợ.
Lúc nhắn tin cho tình đầu, tôi bất giác cười một mình và nhận ra mình đã ngộ nhận trong tư tưởng. Mỗi ngày tôi đều mong chờ một tin nhắn, một cuộc gọi từ người ấy. Chỉ cần cô ấy nói “em vẫn còn tình cảm với anh”, chắc tôi sẽ không ngần ngại mà chạy đến bên cô ấy ngay lập tức.
Khi biết, tình đầu đã ly hôn, cảm giác sung sướng len lỏi trong người tôi. Tôi không biết đó là sự ích kỷ hay là gì nhưng tôi thực sự thấy vui và biết rằng mình đã có cơ hội.
Tôi quên mất mình có gia đình, có vợ con cần chăm sóc và nếu tôi sa ngã, vợ con sẽ không bao giờ tha thứ.
Nhưng cảm xúc là thứ không dễ kiểm soát. Tôi không thể ngăn mình nhớ đến ánh mắt, nụ cười của người xưa. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Chỉ biết rằng, hiện tại, tôi đã không còn là người đàn ông như tôi từng nghĩ, không còn là người dù thế nào cũng phải giữ gia đình vì các con.
Mấy tháng nay, trong đầu tôi chỉ có hình bóng của người xưa và thấy chán vợ vô cùng… Tôi phải làm sao đây?