Trong những ngày gần đây, cái tên Vàng Thị Thông đã trở thành tâm điểm chú ý trên các diễn đàn mạng xã hội. Nhiều người hài hước gọi chị là “chị đẹp đạp gió rẽ sóng 2025”. Không phải ngẫu nhiên mà một người phụ nữ dân tộc Tày đến từ bản Liền (Bắc Hà, Lào Cai) lại thu hút sự quan tâm mạnh mẽ như vậy. Xuất hiện trên truyền hình với trang phục truyền thống, nụ cười ấm áp và hình ảnh của một người mẹ tần tảo, chị Vàng Thị Thông đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả, kể cả những người chỉ nhìn thấy chị qua màn hình.
Chương trình Gia đình Haha không chỉ thu hút khán giả bởi dàn diễn viên dễ thương mà còn bởi sự chân thật và gần gũi của gia đình chị Thông và anh Hà. Họ đã mang đến một hình ảnh gia đình ấm áp, giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
Không cần sân khấu lộng lẫy hay những câu chuyện kịch tính, chị Thông chinh phục người xem bằng sự bình dị và sâu sắc của mình. Chị là hình mẫu của một người phụ nữ hiện đại Việt Nam: không cần phải rời xa quê hương để tỏa sáng, mà vẫn có thể tạo ra những thay đổi tích cực ngay tại nơi mình sinh ra. Hành trình của chị bắt đầu từ những điều giản dị nhất: tình yêu, gia đình và cộng đồng.
Một người vợ biết yêu thương và tự tạo hạnh phúc cho mình
Chúng ta thường hình dung về người phụ nữ vùng cao với hình ảnh lam lũ, chịu thương chịu khó, và chị Thông cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, điều khiến tôi ấn tượng hơn cả là cách chị yêu thương, cách chị chọn người bạn đời và cách chị nuôi dưỡng hạnh phúc theo cách riêng của mình.
Trong một khoảnh khắc tự nhiên, chồng chị – anh Hà đã chia sẻ một câu chuyện hài hước khiến mọi người bật cười: “Khi đi lấy công làm nhà, chúng tôi đã nói chuyện với nhau, hồi đó chưa có điện thoại như bây giờ. Không biết tại sao cô ấy lại thích tôi, đi đâu cũng thấy cô ấy theo sau”.
Chị Thông không phải là người phụ nữ chờ đợi tình yêu đến, mà chủ động chọn lựa hạnh phúc cho mình. Đó là một tình cảm rất tự nhiên nhưng cũng rất hiện đại: không giấu giếm cảm xúc, không chờ đợi duyên số mà tự mình nắm bắt hạnh phúc.
Anh Hà – chị Thông
Tình yêu của họ thể hiện qua từng hành động nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, không cần lãng mạn hay phô trương nhưng vẫn đầy tình cảm. Khi anh Hà bị phạt uống rượu trong một trò chơi, chị nhẹ nhàng nhắc nhở: “Uống vừa vừa thôi anh nhé”. Trong trò chơi nối từ, khi anh Hà gặp khó khăn, chị đã khéo léo giúp đỡ bằng tiếng Tày, khiến cả đoàn phải “chịu thua”.
Cách anh Hà gọi vợ bằng “cô ấy” thể hiện sự trân trọng, cho thấy chị không chỉ là người phụ nữ bên cạnh mà còn là người giữ lửa, giữ nhịp sống trong gia đình nhỏ của họ.
Người mẹ bình dị nhưng làm nên những điều phi thường
Tôi đã có dịp lên vùng cao và gặp nhiều phụ nữ vừa làm nông vừa nuôi con, nhưng ở chị Thông, có một sự bình thản đáng ngạc nhiên. Không phải vì cuộc sống của chị dễ dàng hơn người khác, mà vì chị chọn cách nhìn nhận cuộc sống với tâm thế tích cực và đầy trách nhiệm.
Chị chia sẻ: “Khi sinh bé Thư, tôi nghỉ 40 ngày, sau đó lại tiếp tục làm nông như bình thường… không ai ép buộc, chỉ cần thấy mình làm được thì cứ làm”.
Câu nói giản dị ấy chính là tuyên ngôn của một người phụ nữ phi thường. Không than phiền, không đòi hỏi, chị làm mọi việc chỉ vì “thấy mình làm được” – một động lực rất tự nhiên nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Công việc của chị dường như không có điểm dừng: trèo đèo, lội suối, làm nông, chăm sóc con cái, nuôi gia súc… Đôi khi chị làm việc xuyên trưa, tối về lại tiếp tục công việc nhà. Nhưng điều khiến tôi nhớ mãi là nụ cười luôn nở trên gương mặt ấy, mang lại ánh sáng cho ngôi nhà và khiến mỗi vị khách đến thăm cảm thấy như trở về nhà.
Trong gia đình, chị là linh hồn, không ồn ào nhưng là người giữ gìn nề nếp, cảm xúc và niềm vui. Tinh thần ấy đã lan tỏa đến các con chị, những đứa trẻ ngoan ngoãn, có ước mơ rõ ràng và luôn hướng về quê hương.
Phụ nữ có thể tỏa sáng ở bất cứ đâu mà không cần phải rời xa quê hương để “lên đèn”.
Điều khiến tôi cảm phục nhất ở chị không chỉ là sức lao động phi thường mà còn là tầm nhìn rõ ràng về tương lai, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả cộng đồng. Khi trò chuyện với nghệ sĩ Jun Phạm, chị chia sẻ: “Tôi muốn cho các con học xong cấp 3 ở đây, nếu chúng có khả năng thì xuống thành phố học nhưng phải học những ngành nghề phù hợp với quê hương, như quản trị kinh doanh hoặc kỹ năng làm du lịch để phục vụ cho dịch vụ của mình, vừa cho gia đình, vừa giúp bản làng”.
Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về phụ nữ làm du lịch cộng đồng nhưng hiếm thấy ai có tầm nhìn như chị Thông. Chị không chỉ mơ ước làm giàu cho bản thân mà còn hiểu rằng: Không ai có thể giàu có nếu xung quanh vẫn còn nghèo đói, không ai có thể hạnh phúc nếu cộng đồng vẫn còn khổ sở.
Đối với chị, làm du lịch không chỉ là đón tiếp khách mà còn là gìn giữ thiên nhiên, bảo tồn văn hóa và tình người. Chị mong muốn con gái học để trở về quê, làm hướng dẫn viên, quản trị viên, nhưng quan trọng hơn là trở thành người có ích cho cộng đồng và quê hương. Chị hiểu rằng, chỉ khi cả bản cùng phát triển, du khách mới thực sự muốn quay lại không chỉ vì cảnh đẹp mà còn vì con người nơi đây.
Chị Thông không qua bất kỳ lớp đào tạo nào nhưng mỗi điều chị nói lại là một bài học sống, mỗi quyết định của chị đều mang ý nghĩa lớn lao cho cộng đồng, góp phần xây dựng mảnh đất nơi chị sinh sống.
Đối với tôi, chị Thông không chỉ là một người phụ nữ vùng cao, mà còn là hình mẫu của một người phụ nữ Việt Nam mới: không cần rời quê hương để tỏa sáng mà vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ ngay tại nơi mình sinh ra bằng tri thức tự tích lũy, sự chăm chỉ, tình yêu thương và niềm tin vào giá trị bản thân.
Không có sân khấu nào đủ lớn để chứa đựng khí chất ấy, nhưng bản Liền sẽ luôn ghi nhớ. Những đứa trẻ được chị nuôi dạy sẽ không bao giờ quên. Và tôi tin rằng, những ai đã từng xem chương trình, sẽ không thể nào quên hình ảnh của chị!